Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 698: Chị Còn Quyến Rũ Hơn

Chương 698: Chị Còn Quyến Rũ Hơn
Trần Giang Hà suy nghĩ một lúc rồi quay lại nhìn chiếc khăn quàng cổ màu tím treo cách đó không xa, anh mua nó trước khi trời chuyển trở lạnh định tặng cho Dương Vãn Tình, sau đó bận rộn "chém giết" với cha con nhà họ Triệu ở thị trường tư bản, rồi anh cũng quên bén chuyện này đi tới bây giờ mới nhớ lại.
"Mùa xuân tặng hoa đào, mùa thu đưa hoa quế, mùa đông đưa khăn quàng tím. Cũng thích hợp trong dịp này, còn thêm ý nhị."
Trần Giang Hà mỉm cười trong lòng, chợt nhớ tới một bài hát, giai điệu cũng khá hay, hình như tên là "Em gái màu tím".
Lúc này.
Làng đại học Long Động, lối vào trụ sở Light Chaser.
Cách đây không lâu Chu Kình Phu vừa hẹn hò với một bạn gái sinh viên, tên là Lý Thải Vân và cô ấy đang bực tức anh ta.
"Chu Kình Phu, ý anh là sao?"
Lý Thải Vân bực tức giậm chân: "Tôi chỉ nói anh chở tôi đi thành Thiên Hà mua sắm, sao anh lại miễn cưỡng vậy hả? Trước đây chuyện gì cũng nghe tôi, bây giờ anh lại bày ra cái bộ dáng chẳng thèm quan tâm, nói thật đi, có phải là anh thấy tôi phiền quá, muốn chia tay phải không?
Chu Kình Phu trợn mắt, "Anh đã nói rồi, ông chủ bảo anh thời gian này không được lái xe ra ngoài."
Nói tới nói lui cũng là cái câu này, Lý Thải Vân vô cùng khó chịu, nhưng cũng biết cứng rắn cũng vô ích nên ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu nói: “Ôi, mình chỉ ra ngoài mấy tiếng thôi, em lỡ hẹn bạn bè rồi, cũng không thể để họ leo cây được."
Chu Kình Phu không nói nên lời, rõ ràng bạn gái của anh ta là sinh viên đại học, nhưng sao anh ta lại cảm thấy cô ấy còn đam mê danh vọng hơn cả cô bạn gái cũ vừa tốt trung học đã vào máy của mình vậy: “Gọi xe đi cũng được mà, thế nào cũng phải bắt anh lấy chiếc Phantom đó đưa em đi?”
"Taxi sao mà giống Rolls-Royce được không? Chỉ có đồ nhà quê mới gọi taxi đi mua sắm thôi."
Lòng Lý Thải Vân nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đi mà đi mà, yêu nhau lâu như vậy, anh cũng chưa làm gì cho em. Hôm nay coi như em xin anh đấy, anh thỏa mãn cho em một lần đi, được không?"
"Không được."
Chu Kình Phu vẫn kiên quyết từ chối, lần trước trên đường lái xe về, lần đầu tiên ông chủ hỏi anh ta có dám giết người không, sau đó bảo anh ta tạm thời đừng lái xe ra ngoài, ám chỉ đã rõ ràng.
Chu Kình Phu tuy không có học vấn gì nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, vả lại người này có cái ưu điểm mạnh nhất là — nghe lời.
Trần Giang Hà nói gì, thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ làm lệch.
"Này, sao cậu lại ở đây?"
Trong văn phòng chủ tịch trụ sở Tập đoàn Viễn Dương, Dương Vãn Tình vừa xong công việc lúc sáng đang định đứng dậy nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài qua lớp cửa kính trong suốt, đúng lúc Trần Giang Hà gõ cửa bước vào.
“Không phải trước đó kêu tôi tới thường xuyên sao?”
Trần Giang Hà mỉm cười bước vào trên tay cầm một chậu hoa giấy đang nở rộ.
"Có sao, tôi nói lúc nào vậy? Quên mất rồi." Có lẽ Dương Văn Tình đã giao thiệp với Trần Giang Hà quá nhiều nên đã học được thói xấu phủ nhận ba lần liên tiếp của anh.
"Nếu đã quên thì cứ quên đi chỉ cần tôi còn nhớ là được rồi."
Trần Giang Hà thản nhiên cười: "Đừng ngồi đó, chỉ tôi đặt chậu hoa ở đâu này."
“Cậu muốn để đâu thì để, tôi sao cũng được.”
Dương Vãn Tình tỏ thái độ phóng khoáng chợt nhớ tới mình muốn đứng dậy đi lại, nhưng khi Trần Giang Hà tới, cô chỉ muốn ngồi im không nhúc nhích.
Kết quả là Trần Giang Hà ôm chậu hoa sải bước về phía cô.
"Cậu muốn làm gì..."
Đôi mắt đẹp của Dương Vãn Tình hơi mở to, bỗng cô có hơi lo lắng Trần Giang Hà sẽ đặt chậu hoa giấy lên đùi cô.
"Không làm gì, chị chỉ cần ngồi im đừng nhúc nhích."
Trần Giang Hà bất ngờ đặt chậu hoa lên bàn làm việc của Dương Vãn Tình sau đó đưa tay lấy ra một chiếc khăn quàng cổ trong ngực, quấn quanh cổ giám đốc Dương mấy vòng như gói bánh, cúi đầu nhìn ngắm rồi thấy vẫn chưa ổn lại tháo ra quấn lại thêm lần nữa.
Dương Vãn Tình lộ ra vẻ mặt đáng yêu hiếm thấy sau một loạt hành động của anh, nghệch ra một lúc rồi mới chớp mắt hỏi: "Cậu muốn mưu sát tôi sao?"
Trần Giang Hà nghe xong xấu hổ rụt tay lại, mím mím môi nói: "Vốn dĩ tôi thấy màu tím rất quyến rũ, nhưng bây giờ lại chợt nhận ra..."
"Chợt nhận ra cái gì?"
Trần Giang Hà nhìn Dương Vãn Tình chăm chú giống như có chút do dự, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: "Chị còn quyến rũ hơn."
"Cái gì…"
Dương Vãn Tình khẽ quay đầu đi, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một mà Trần Giang Hà đã nói trước đây “Tôi đại diện hôn thay anh ta”, nó cứ quanh quẩn mãi trong lòng cô rất lâu mà chưa chịu tan biến, bây giờ lại hiện lên.
Tuy nhiên, dù sao thì Dương Vãn Tình cũng là chủ tịch của một tập đoàn bất động sản lớn chứ không phải là một sinh viên đại học trẻ tuổi, cô có tố chất tâm lý rất xuất sắc nên đã nhanh chóng quay sang hỏi Trần Giang Hà với vẻ mặt bình thường: “Có phải cậu lại có dự án nào muốn kiếm tôi hợp tác không đấy?"

------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận