Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 410: Anh Rất Trong Sáng

Chương 410: Anh Rất Trong Sáng
Sau khi Đàm Thiên Bình đi, Lâm Tư Tề tiến vào phòng họp.
“Khó mà nói.” Trần Giang Hà sờ cằm, nói: “Điều kiện anh đưa ra chắc chắn đã đánh động cô ta, nhưng cô ta vẫn chưa rõ câu trả lời.”
“Khi em liên lạc với cô ta trước đây, đã cảm thấy lòng cô ta đắn đo, suy cho cùng so với group buying Nhu Mễ hậu đài mạnh mẽ, thì Light Chaser của chúng ta có vẻ vẫn còn hỏi nón nớt.” Lâm Tư Tề nói.
“Cứng khỏe mạnh, mềm thơm ngon.”
Trần Giang Hà bật cười, nói: “Trầu già thường đều thích ăn cỏ non.”
Lâm Tư Tề liếc nhìn anh, tươi cười rạng rỡ nói: “Ông chủ, trước tiên anh đợi một chút, em thắt dây an toàn.”
Dứt lời, Lâm Tư Tề nhẹ nhàng kéo cổ áo, ngồi lên ghế văn phòng, đàng hoàng nói: “Em đã chuẩn bị xong, ông chủ anh tiếp tục nói đi.”
“Anh không muốn nói nữa, anh rất trong sáng.” Trần Giang Hà cũng rất nghiêm túc nói.
“Nhưng em không thể phủ nhận cảm giác trong lòng?” Lâm Tư Tề cười hì hì tiếp tục.
“Em thật sự là một cô thư ký nhỏ quý giá.” Trần Giang Hà không nhịn được đưa tay nhéo mặt cô.
Đôi mắt ngấn nước Lâm Tư Tề cười chúm chím nhìn anh, mím môi, nhỏ giọng nói: “Không thể, ông chủ, nơi này không được…”
Trần Giang Hà nắm tay thu hồi, đỡ trán nói: “Lâm Tư Tề bạn học lớp 1 quản trị kinh doanh, mời cậu giữ bình tĩnh, đây là xe đến trường mẫu giáo.”
“Em không muốn đến trường mẫu giáo, Em muốn lên đại học.” Lâm Tư Tề nói.
“Đại học là ai?” Trần Giang Hà hỏi cô.
“Đại học là anh.” Lâm Tư Tề trả lời.
“Em muốn lên thế nào?” Trần Giang Hà lại hỏi.
“Học tập thật giỏi, hàng ngày hướng lên.” Lâm Tư Tề trả lời.
“Verygood!” Trần Giang Hà giơ ngón tay cái lên, hứng thú bừng bừng nói: “Lát nữa tôi sẽ quay lại ký túc xá tìm lão Lưu mượn chút tài liệu để học tập, tối nay chúng ta dành chút thời gian nghiên cứu loại ngôn ngữ nhỏ.”
“Được nha.”
Lâm Tư Tề hiểu ý mỉm cười, mặt mày cong cong thật là đẹp.
Gần tối, ký túc xá 414, bốn người Lưu Đống Lương , Trương Khai, Vương Viễn Bằng, Tôn Thiên đang ngồi quây quần một chỗ ăn cơm.
“Những đứa trẻ, tôi trở lại rồi.”
Trần Giang Hà tay trái xách trái cây, tay phải xách đồ ăn vặt, hét to một tiếng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng bước vào ký túc xá.
“Hoan nghênh Trần tổng!”
Tôn Thiên trực tiếp quăng đũa, đứng dậy vỗ tay bày tỏ hoan nghênh, chợt bước đến cạnh Tam ca ngửi, cười nói: “Vẫn kiêu ngạo như thường lệ.”
“Muốn ăn gì thì tự cầm.” Trần Giang Hà đều đưa trái cây và đồ ăn vặt cho anh ta.
Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng cũng cười đùa cợt nhã nhìn Trần Giang Hà, Trương Khải chính là từ đầu giường mò ra hai cái bánh bao, quan tâm nói: “Lão Tam, anh ăn chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn chút.”
Trong lòng Trần Giang Hà ấm áp, đây chính là cuộc sống đại học, về ký túc xá giống như về nhà vậy, thật con mẹ nó thoải mái.
"Chưa ăn, cố tình đói bụng để về ăn nhờ ở đậu."
Trần Giang Hà cười, đi tới bên cạnh Trương Khải, cầm lấy bánh bao trên tay anh ta, ngồi xuống, anh còn tiện tay tách đôi đũa sử dụng một lần, bắt đầu gặm bánh bánh bao của anh Khải, gắp đồ ăn của lão Lưu, bưng chén canh gà trùng thảo của Vương Viễn Bằng lên uống một hớp, đắc ý nói:
"Ngon quá."
Mọi người đã ở chung với nhau gần hai năm rồi, cho nên hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện như này. Mặc dù trong khoảng thời gian này đôi khi sẽ có chút mâu thuẫn, phát sinh vài chuyện không vui, nhưng quan hệ của bọn họ vẫn giống như là anh em ruột thịt vậy. Ngay cả khi Vương Viễn Bằng có hơi bị cô lập, thì sau khi anh ta cắt đứt liên lạc với Lý Niệm Đào, bạn cùng phòng rất nhanh đã một lần nữa đón nhận anh ta.
Tôn Thiên lột vỏ một trái chuối tiêu, xoay bàn ngồi sang bên cạnh Trần Giang Hà:
"Tam ca, gần đây tôi đang theo đuổi Lưu Tử Du."
"Ừ."
Trần Giang Hà gật đầu.
"Tôi để dành một ít tiền để mua một món quà cho cô ấy. Tôi không biết nên mua cái gì để tặng, anh cho tôi một chút ý tưởng đi."
Tôn Thiên nói tiếp.
"Việc này phải trưng cầu ý kiến của anh Bằng nhà cậu anh ta rất rành việc này."
Trần Giang Hà cười nói.
Trần Giang Hà vừa nói xong, Vương Viễn Bằng liền lấy một cái túi nhỏ màu trắng ở đầu giường ra:
"Tôi là một người thẳng tính, nếu như cô gái ấy cho tôi mặt mũi, tôi sẽ tặng cô ấy tinh...vàng."
Tôn Thiên nghe xong, cả người lập tức run lên.
"Tôi nghĩ nên mua son môi tặng cho cô ấy."
Trương Khải đột nhiên chen lời.
"Son môi?"
Tôn Thiên nhướng mày, quay đầu nhìn Trương Khải, vô cùng phấn khích hỏi thăm:
"Kiến nghị này rất hay, có ý nghĩa đặc thù gì không?"
"Không có ý nghĩa đặc thù gì cả."
Trương Khải lắc đầu, chân thành nói:
"Ưu điểm của việc tặng son môi cho con gái là sau này khi cô ấy hôn môi người khác, cậu cũng sẽ có cảm giác bản thân mình có tham gia vào chuyện đó."
"Chậc, anh hay thật, thật là độc ác."
Tôn Thiên nghe Trương Khải nói xong liền cảm thấy trái chuối tiêu trong tay mình mất ngon.
"Ha ha ha."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận