Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 472: Rốt Cuộc Tôi Vẫn Không Thể Thoát Khỏi Cuộc Gọi Từ Anh Trai

Chương 472: Rốt Cuộc Tôi Vẫn Không Thể Thoát Khỏi Cuộc Gọi Từ Anh Trai
Đang định nói chuyện, Lý Niệm Đào nhướng mày nhìn về phía Lưu Đống Lương, chú ý thấy Trần Giang Hà đang ngồi cạnh anh ta, cố ý nói: “Ở trường trung học, có một nam sinh theo đuổi tôi ba năm, mỗi ngày đều gửi thư tình cho tôi, khen tôi xinh đẹp, muốn hẹn hò với tôi, nhưng mỗi lần gặp tôi cậu ấy đều sốt sắn không nói nên lời, lúc đó cảm thấy cậu ta thật ngây thơ ngờ nghệch. "
"Chắc chắn là anh, Lão Lưu." Trần Giang Hà búng búng tàn thuốc, thản nhiên hỏi.
"Trừ tôi ra còn có thể là ai?" Lưu Đống Lương khịt mũi, thành thật trả lời.
Trần Giang Hà mỉm cười nhìn Lý Niệm Đào: "Thật ra, tôi thấy cô gái nào đó cũng căng thẳng đến mức nói lắp bắp."
"Vậy sao?"
Lý Niệm Đào dùng ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Trần Giang Hà, tự tin hất mái tóc đẹp, hỏi: “Cậu cũng thấy tôi đẹp phải không?”
Trần Giang Hà lắc đầu: "Không, không đúng, tôi thấy là tự nghĩ mình cũng có chút nhan sắc, thích õng ẹo tạo dáng, khoe là quyến rũ, trông có vẻ cao cấp nhưng thực ra cô gái thấp kém lại không hề căng thẳng mà nói lắp."
Lý Niệm Đào lập tức ngơ ngác há hốc mồm
"Vẻ mặt của Lý Niệm Đào vừa rồi giống như tắc kè hoa vậy, lúc hồng lúc trắng lúc lại đen, ngộ nghĩnh khiến người ta cười chết."
Sau buổi quan hệ hữu nghị, trên đường trở về ký túc xá nam, lão lục Tôn Thiên cười như chưa từng được cười.
"Tam ca, sao anh lại nói những lời tổn thương thế, chửi người ta mà còn không hề thô tục?" Tôn Thiên khoát tay qua bả vai Trần Giang Hà, cợt nhả hỏi anh.
“Cậu muốn học à?” Trần Giang Hà buông tay ra: “Tôi dạy cậu 500 đồng một tiết.”
"Đắt quá, học không nổi." Tôn Thiên nhanh chóng lắc đầu: "Thay vì làm tổn thương người khác, tôi muốn học kỹ năng tán gái của anh."
"Tiểu Thiên, đừng nghĩ tới, cậu học không được đâu."
Trương Khải, lão nhị trong ký túc xá, nhếch môi nói: “Tôi đã kết luận, tán gái thật sự không có kỹ năng gì, chỉ cần đẹp trai hay giàu có thôi, có cả hai thì không phải lo không có bạn gái, cả hai đều không có thì thôi đừng mơ mộng.”
Tôn Điềm quay đầu nhìn chằm chằm Trương Khải hồi lâu, chán nản nói: "Tên này, anh mở mồm còn tệ hơn tam ca nữa."
Trương Khải cười đáp lại: "Sự thật thì mất lòng thôi, chuyện tán gái này, cậu nhìn Lão Lưu, Bằng Tử và Giang Hà là biết sao lại thế này thôi."
"Cái này nghe cũng có lý."
Tôn Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Lưu vừa đen vừa xấu, nhưng lại có thể theo đuổi một cô gái xinh đẹp như Lý Mộng Khiết, anh Bành tôi còn không cao bằng tôi, không dễ nhìn bằng tôi, lại có thể thường xuyên ra ngoài đặt phòng, cái này giống sách giáo khoa nói, nền tảng kinh tế quyết định kỹ thuật tán gái.”
"Sách giáo khoa nói vậy sao?"
Trần Giang Hà sờ càm ngẫm nghĩ liếc nhìn Tôn Thiên: “Tôi nhớ rõ, nền tảng kinh tế quyết định tốc độ lên giường mà.”
"Là kiến ​​trúc thượng tầng! Mấy cậu hư hỏng thế, cả giáo sư kinh tế mà cũng kéo xuống hố luôn." Lưu Đống Lương lắc đầu sửa lại ý đúng.
Lúc này Vương Viễn Bằng mở miệng nói: “Giáo sư cũng là con người, nhiều người bề ngoài nhìn nghiêm túc lịch sự, nhưng lại lén lút cặp kè với mấy cô gái nhỏ thì còn hỏng hơn chúng ta đấy.”
Trần Giang Hà nghe vậy nhìn qua Vương Viễn Bằng: "Bằng Tử, cậu cũng biết nhiều đấy."
Vương Viễn Bằng cười khúc khích: "Chuyện tất yếu thôi, tôi có cái club đêm trong đó có rất nhiều giáo sư."
Trần Giang Hà vui vẻ: "Còn có cái club này à, sao cậu không nói sớm chút, để anh em cùng vào trỉ trích bọn họ!"
"Nói thì dễ, chúng ta về ký túc xá trước đi!" Vương Viễn Bằng hào phóng đồng ý.
Đến ký túc xá, Trần Giang Hà lại ngoắc mỗi anh ta lại, đưa cho anh ta một điếu thuốc, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu kết thúc với Lý Niệm Đào rồi sao?
"Kết thúc rồi." Vương Viễn Bằng thành thật rồi nói: "Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn muốn ngủ với cô ấy, nhưng tôi cứ nhịn chứ không muốn liên lạc với cô ấy, đêm nay cô ấy không mời mà đến dự tiệc, không ngờ lại bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng luôn."
“Chuyện của cậu và cô ta tôi không muốn hỏi nhiều.” Trần Giang Hà châm một điếu thuốc nói: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu đã lộ bao nhiêu chuyện của tôi với cô ta rồi?”
Vương Viễn Bằng nghiêm túc ngước mắt nhìn Trần Giang Hà, hỏi: "Tam ca, anh thấy tôi là loại người vì phụ nữ mà bán đứng anh em sao?"
"Có một nói một, giới hạn của cậu có hơi thấp, nhưng tôi vẫn luôn coi cậu là anh em của tôi." Trần Giang Hà thẳng thắn trả lời.
"Thật ra Lý Niệm Đào đã nhiều lần hỏi tôi về chuyện của anh."
Vương Viễn Bằng lấy cái bật lửa trong tay Trần Giang Hà, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, nhả khói ra: “Tôi không lộ một chữ nào, thậm chí còn nhiều lần cảnh cáo cô ấy đừng gây phiền phức cho tôi.”
"Được lắm."
Trần Giang Hà nhận được câu trả lời này, anh cũng không hỏi thêm gì nữa mà quay người đi.
Trong lòng Trần Giang Hà, tuy tên Vương Viễn Bằng này dính tới phụ nữ là không có giới hạn gì, thậm chí còn làm một số việc khiến người ta khinh thường nhưng vẫn nghĩa khí trọng tình cảm, lúc trước chơi cổ thiếu tiền, anh đã mượn cậu ta hai mươi tám ngàn, đầu tư vào cổ phiếu thép Vũ Hán đã thật sự tạo ra xô vàng đầu tiên.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận