Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 319: Thanh Lý Kho Đi

Chương 319: Thanh Lý Kho Đi
“Không đáng tức giận, những bài post này viết càng thái quá, tôi ngược lại càng an toàn.”
Trần Giang Hà cực kỳ lạc quan, tuy nói có vài bài post quả thật đâm trúng chỗ đau, nhưng anh tuyệt không tức giận, ngược lại rất cảm tạ những người núp trong bóng tối kia, cứng rắn tạo cho anh hoàn cảnh an toàn "Bóng tối dưới ánh đèn".
“Tâm trạng của cậu thật tốt, nếu đổi lại là tôi, tôi đã trực tiếp nổ tung tại chỗ rồi.”
Lưu Đống Lương bội phục nhìn nhìn Trần Giang Hà, thấy khuôn mặt anh cười hì hì dáng vẻ không sao cả thì cầm một điếu thuốc ném qua, chính mình cũng đốt một điếu, bình tình lại, nói sang chuyện khác: "Trong khoảng thời gian này cổ phiếu tăng quá mạnh, tôi ngửi được hơi thở nguy hiểm, có nên kịp thời dừng lại một bộ phận hay không, hay là trực tiếp thanh lý kho?"
"Anh cư nhiên có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm?"
Trần Giang Hà nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lịch treo trên tường, ngày 28 tháng 5.
"Tăng quá mạnh, làm người ta lo lắng bất an."
Lưu Đống Lương cười cười nói: "Tháng ba, tháng tư, tháng năm đều tăng, tôi cảm thấy không hợp lý, cho dù là thị trường bò tót (uptrend) lớn, cũng không có lý do gì tăng không ngừng.”
Từ lần trước lão Lưu thanh lý tránh được đợt sụt giảm lớn sau đó mua đáy, sau khi nếm được vị ngon ngọt, anh ta luôn luôn nghĩ đến việc thực hiện thêm vài đợt thao tác nữa.
"Quả thật không hợp lý." Trần Giang Hà vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nhìn thời gian, vừa 2 giờ rưỡi, cách thời gian thị trường nghỉ còn nửa giờ, nói thẳng: "Thanh lý kho đi."
“Hả?”
Lưu Đống Lương trừng mắt, vừa rồi nói rất nhẹ nhàng, lúc thật sự muốn thao tác, anh ta ngược lại do dự.
Bởi vì mấy cổ phiếu trong tay hôm nay đều tăng rất mạnh, bây giờ thanh lý hết, nếu như sau này còn tiếp tục tăng, sẽ rất khó lên xe nữa.
Trần Giang Hà thấy anh do dự, nhưng cũng không nói thêm gì, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Từ Chỉ Tích.
"Cô Từ, cô bán toàn bộ cổ phiếu trong tay đi, em thấy trên mạng có mấy chuyên gia đều đang dự đoán cổ phiếu sẽ rớt giá, tránh đầu sóng ngọn gió đi."
“À, được.” Từ Chỉ Tích gật đầu đồng ý, lại hỏi. “Không phải cậu ghét chuyên gia sao?"
Trần Giang Hà cười cười nói: "Chuyên gia xem tăng thì không đáng tin, lúc xem giảm, vừa nhìn đã chuẩn, thà rằng tin có, không thể tin không có.”
“Không bình thường như vậy sao?” Từ Chỉ Tích phì cười một tiếng, nói: “Tôi nghe lời cậu, vừa hay trong khoảng thời gian này tăng hơi nhiều, bỏ túi là an tâm nhất.”
“Vậy là đúng rồi.” Trần Giang Hà nói: “Đã lâu không ăn cơm cô làm, cô bớt chút thời gian xuống bếp đi.”
“Có thể.” Từ Chỉ Tích mỉm cười đồng ý: “Hai ngày trước tôi mua cho cậu đôi giày thể thao, buổi tối cậu đến ký túc xá của tôi thử xem có hợp chân hay không.”
“Được.”
Trần Giang Hà gật gật đầu.
Cúp điện thoại, ngẫm lại chú Khương cực cực khổ khổ đầu tư cổ phiếu tích góp tiền riêng, Trần Giang Hà cảm thấy cần phải liên hệ với Khương Diệc Xu để cô thay mặt truyền đạt, bởi vì lần điều chỉnh cổ phiếu này, nguy hiểm hơn nhiều so với lần ngày 27 tháng 2.
Tuy nhiên, Trần Giang Hà cũng nhớ rõ, sau lần điều chỉnh trên diện rộng này, thị trường sẽ một lần nữa mở ra một đợt tăng trưởng đột biến chưa từng có, sau đó thịnh cực tất suy, xuống dốc không phanh!
Cơ hội thì giảm xuống, nguy cơ thì tăng lên.
“Diệc Xu, em gọi điện thoại về nhà, bảo ba thanh lý cổ phiếu.”
Trần Giang Hà gọi điện thoại cho Khương Diệc Xu, giọng điệu như anh trai nói chuyện với em gái, một tiếng ba gọi đến tự nhiên.
“A, được.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng đồng ý, sau đó do dự nói một câu: “Em có một tin tức không tốt lắm muốn nói cho anh biết.”
“Hửm?” Trần Giang Hà sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian này tuy rằng không thể đi Trung Đại, cũng rất ít khi gọi điện thoại, nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin trao đổi với Khương Diệc Xu, sao có thể vô duyên vô cớ nhảy ra tin tức không tốt lắm được?
Khương Diệc Xu ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, sâu kín nói: "Cửa hàng xuyên biên giới trên Amazon của chúng ta không ngừng thua lỗ, phí quảng bá mỗi ngày mấy ngàn tệ, đơn đặt hàng chỉ có một con số, nhập không bằng xuất..."
Trần Giang Hà nghe giọng cô nói vừa đáng thương vừa chua xót, rất không phúc hậu muốn cười, nhưng nhớ đến tất cả đều là tiền của mình, lại đau lòng không hiểu vì sao, dở khóc dở cười nói một câu: "Thảm như vậy?"
“Ừ.” Khương Diệc Xu ừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Tình huống rất không lạc quan, dự tính sau này có thể sẽ thảm hơn.”
"Vậy thì xong đời này, vốn tưởng rằng làm một hạng mục tốt, có thể nằm yên chờ em kiếm tiền bao dưỡng anh, bây giờ tình huống hỏng bét như vậy, nhất định phải tìm đường ra khác." Trần Giang Hà làm như thật nói.
“Làm sao tìm đường khác?” Khương Diệc Xu tò mò hỏi.
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, nghiêm trang đề nghị: "Hôm nào anh mang em đi cầu vượt, anh hát rong, em bán thảm, ở giữa bày cái chén, có lẽ có thể kiếm vài đồng xu, em cảm thấy thế nào?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận