Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 159: Tớ Không Biết

Chương 159: Tớ Không Biết
“Nhắm mắt lại.” Trần Giang Hà áp sát lại, dịu dàng dùng tay phải đẩy sợi tóc che lấp sườn mặt của cô.
“Ừm.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng ừm một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại, lông mi dài chớp chớp, rốt cuộc vẫn khó áp chế được sự khẩn trương trong lòng.
“Thật đẹp.”
Trần Giang Hà nói nhỏ một câu, sau đó lại gần hôn một cái, ngoài ý muốn không được voi đòi tiên như mọi lần.
Thật lâu sau, Khương Diệc Xu mở mắt ra nhìn Trần Giang Hà gần trong gang tấc, đôi má phiếm hồng, sóng mắt lưu chuyển, khiến anh lại động tâm thêm lần nữa.
“Bụng cậu kêu ùng ục kìa...”
Khương Diệc Xu lên tiếng nhắc nhở Trần Giang Hà.
“Vừa nghĩ đến việc ăn bánh ngọt của cậu, buổi tối tự nhiên đặc biệt đói bụng.”
Trần Giang Hà cười cười, quay đầu nhặt bánh ngọt vừa nãy ném xuống đất lên, mở ra, trực tiếp lược bỏ bước đốt nến cầu nguyện, cắt vài nhát rồi ăn luôn.
Trong lúc đang ăn, chỗ cách đó không xa có bóng cây loang lổ truyền đến một loạt tiếng vang bạch bạch bạch bạch, Trần Giang Hà ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Diệc Xu: "Trường đại học 985 của các cậu không ngờ cũng chơi phóng khoáng như vậy?"
“Tớ không biết...” Khương Diệc Xu là con gái nhà lành được giáo dưỡng đàng hoàng làm sao chịu được việc này, sau khi nghe xong vài tiếng thì mặt đỏ đến mang tai, không chịu nổi mà đứng lên nhanh chân chạy.
“Ơ, người ta làm việc còn không ngại không xấu hổ, cậu dự thính thôi chạy làm gì?”
Trần Giang Hà gọi cô, nhưng cô chạy nhanh hơn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Nhưng mà rất nhanh cô lại chạy về, kéo cổ áo xuống, lấy ra một chiếc hộp đưa cho Trần Giang Hà: "Quà sinh nhật cho cậu.”
Trần Giang Hà nhận lấy hộp quà tinh xảo này, ngửi ngửi mùi thơm bên trên: "Khó trách vừa rồi lúc cõng cậu cảm thấy không mềm mại như lần trước nữa, thì ra trong lòng cậu giấu thứ gì đó."
“Tớ về đây, cậu cũng về sớm một chút, trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì gọi điện thoại cho tớ.”
Khương Diệc Xu đưa quà xong, dặn dò một tiếng rồi nhanh chân chạy đi.
Trần Giang Hà cũng không đuổi theo cô, mà là vừa ngồi ở dưới tàng cây thảnh thơi ăn bánh ngọt, vừa nghe âm thanh truyền đến cách đó không xa, lúc ăn cũng được kha khá rồi, đột nhiên đứng dậy, hắng giọng hô to: "Không xong rồi, chạy mau, giáo viên giám sát của Đoàn Uỷ đến rồi!"
Kêu xong một tiếng, Trần Giang Hà nhanh chân bỏ chạy, rừng cây nhỏ u ám ngay lập tức gà bay chó sủa, các cặp tình nhân tan tác như chim muông, hỗn độn không chịu nổi.
Lúc về đến trường đã là mười một giờ tối, anh đến phòng quản lý ký túc xá gọi điện thoại báo bình an cho Khương Diệc Xu, sau khi chúc ngủ ngon thì vui vẻ cúp điện thoại.
Trở lại ký túc xá, Trần Giang Hà phát hiện trên bàn thế mà lại đang bày hai cái bánh ngọt lớn, còn có các loại hộp quà muôn hình muôn vẻ.
Trần Giang Hà đi qua nhìn, bên trong lại còn có quà Từ Chỉ Tích tặng, dán một tờ giấy ghi chú, viết lời chúc mừng sinh nhật:
Chúc bạn học Trần Giang Hà cuối kỳ không rớt môn, về nhà không bị đánh, việc học có thành tựu.
“Ừm, không hổ là phụ đạo viên, lời chúc sinh nhật này khiến mình cực kỳ vừa lòng.”
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, lại nhìn những lời chúc phúc người khác viết trên hộp quà, đa số đều là chúc lớp trưởng sinh nhật vui vẻ, ngày ngày hạnh phúc.
Chỉ có mấy người bạn cùng phòng trong ký túc xá 414 là một mình một kiểu, lời chúc phúc của người sau viết lẳng lơ hơn người trước, nhất là Vương Viễn Bằng, thế mà dám dùng phong cách viết H văn viết chúc mừng sinh nhật, khiến cho Trần Giang Hà không đành lòng nhìn thẳng.
“Này này này, đều đừng nằm trên giường giả chết nữa, mau xuống xử lý hai cái bánh ngọt này đi, ăn xong thì làm mấy ván bài.”
Trần Giang Hà cất kỹ quà tặng, sau đó lần lượt lay tỉnh các bạn cùng phòng đang nằm trên giường giả bộ ngủ, lại chạy đến các ký túc xá khác, gọi tất cả nam sinh trong lớp lại đây, một nhóm người nhộn nhịp bày hai chiếc bánh lớn trên bàn, sau đó xếp mấy chiếc bàn nhỏ lại, bắt đầu chơi Trác Kim Hoa ngay tại chỗ.
Ngày hôm sau, bạn cùng phòng thức đêm đánh bài đến ba giờ sáng đều ngủ thành chó chết, Trần Giang Hà lại cực kỳ khỏe mạnh dậy sớm đánh răng rửa mặt rồi đi đến tòa nhà hành chính của Đoàn Uỷ lộ mặt.
Sở dĩ Trần Giang Hà có thể khiến công việc làm thêm kia làm thuận lợi như vậy, chủ yếu đều nhờ vào thân phận trợ lý Đoàn Uỷ.
Đoạn thời gian trước ngày nào cũng bận rộn làm thêm và cổ phiếu, gần như chưa từng đến Viện Uỷ, cũng may trợ lý Đoàn Uỷ không chỉ có một mình anh, còn có Lâm Tư Tề.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận