Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 283: Đây Là Tình Yêu Ư?

Chương 283: Đây Là Tình Yêu Ư?
Mặt Chu Vân Thư đỏ bừng, xoay người đánh một quyền lên trên tường, trán nổi gân xanh, gương mặt anh tuấn trở nên dữ tợn. Dù thế, Lý Niệm Đào cũng không quay đầu lại, đi theo Trần Giang Hà tới tận ký túc xá của nam.
Ban đầu, Trần Giang Hà cúi đầu xem điện thoại, cho nên không chú ý rằng có người đi theo sau lưng mình. Lúc sắp đến cửa ký túc xá phòng 414, anh đột nhiên quay đầu lại, làm cho Lý Niệm Đào giật mình.
"Cô đi theo tôi?"
Trần Giang Hà nhíu mày hỏi cô ta.
Lý Niệm Đào vuốt ngực một cái, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ thẫm, dịu dàng đáng yêu nói:
"Tôi có việc cần cậu giúp."
Cô ta nói xong còn chủ động đưa tay ra cho Trần Giang Hà:
"Giới thiệu một chút, tôi tên là Lý Niệm Đào."
"Tôi biết."
Trần Giang Hà gật đầu.
"Anh cư xử như thế có hơi thất lễ đó, con gái đã chủ động đưa tay ra thế mà anh còn làm như không thấy à?"
Lý Niệm Đào có hơi giận dỗi, đôi mắt đào hoa trông vừa vô tội vừa đáng thương.
"Tay tôi dễ đổ mồ hôi, không quen bắt lấy tay của người khác."
Trần Giang Hà mở miệng liền có lý do từ chối, hơn nữa còn không hề có chút sơ hở nào.
Tuy là đôi mắt đào hoa của Lý Niệm Đào trông rất đẹp, nhưng mà nhan sắc và dáng người của cô ta chỉ có thể quyến rũ được mấy người như Lưu Đống Lương hay Vương Viễn Bằng mà thôi, dùng nó để giả vờ giả vịt trước mặt Trần Giang Hà thì chẳng khác nào một con Bạch Cốt Tinh đang làm nũng với Tôn Ngộ Không cả, hoàn toàn phí công vô ích.
"Cậu lạnh lùng thật đó."
Lý Niệm Đào thu tay lại, giọng nói vẫn rất dịu dàng:
"Chẳng lẽ cậu không biết, nhiệt tình là điểm cộng lớn nhất của đàn ông trong mắt của phụ nữ hay sao?"
"Cô sai rồi, nam thần đều rất lạnh lùng, liếm cẩu mới nhiệt tình hào phóng."
Trần Giang Hà dùng giọng điệu lạnh nhạt trả lời Lý Niệm Đào.
"Hắc xì."
Anh vừa nói dứt lời, trong phòng 414 liền vang lên tiếng hắc xì, sau đó tiếng bước chân vang lên, Lưu Đống Lương thò đầu ra nhìn Trần Giang Hà một cái, sau đó lại nhìn sang Lý Niệm Đào.
"Giang Hà, cậu vừa mới mắng tôi đó hả?"
Lưu Đống Lương hỏi.
Trần Giang Hà quay đầu nhìn Lưu Đống Lương, thấy anh có hơi sai sai, thuận miệng hỏi:
"Anh biết cô ta?"
"Ừ."
Lưu Đống Lương thành thật gật đầu.
"Giúp tôi tiễn cô ta đi."
Trần Giang Hà đưa tay ra vỗ vai Lưu Đống Lương, nói xong liền đi vào trong ký túc xá.
Lý Niệm Đào định theo vào, nhưng lại bị Lưu Đống Lương như môn thần đứng chặn lại ở cửa.
Lý Niệm Đào nhìn Lưu Đống Lương, nói:
"Sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây, cứ chờ mà xem."
Cô ta nói xong liền xoay người rời đi, không nói nhảm thêm câu nào nữa.
Lưu Đống Lương dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô ta rời đi, một lúc lâu sau anh ta mới xoay đầu nhìn Trần Giang Hà đang nằm chơi điện thoại ở trên giường:
"Cậu làm chuyện gì mà trêu chọc phải cô ta vậy?"
"Sao anh không hỏi rằng tại sao cô ta lại đi theo tôi?"
Trần Giang Hà hỏi lại.
"Như nhau cả thôi."
Lưu Đống Lương bĩu môi, thiệt tình khuyên một câu:
"Cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì, là người rất xảo trá, còn chơi rất lớn. Tốt nhất là đừng chọc vào cô ta, tránh làm ảnh hưởng tới tình cảm của cậu và cố vấn, lợi không bù được hại."
"Đừng nghĩ nhiều."
Trần Giang Hà cười, sau đó nghiêm túc nói:
"Tôi hoàn toàn không có hứng thú với loại người như thế, thậm chí có thể nói là bây giờ tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với phụ nữ cả."
"Cậu xuất gia, hay là tự thiến rồi à?"
Lưu Đống Lương thuận miệng hỏi một câu, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới khả năng nào đó:
"Ngày hôm qua vận chuyển đủ rồi?"
"Đừng có ăn nói lung tung."
Trần Giang Hà khoát tay, nói thầm trong lòng: Sáu lần mà thôi, sao có thể gọi là vận chuyển đủ được. Còn trẻ tuổi như thế, ít nhất cũng phải bảy, tám lần mới tính là đủ chứ?
...
Lâm Tư Tề làm đơn xin nghỉ mấy ngày ròng rã mới xuống được giường.
Trần Giang Hà như đang chăm sóc người ở cữ vậy, tự mình đưa cơm, bưng trà rót nước cho cô, buổi tối anh còn nấu nước nóng cho cô ngâm chân nữa.
Lúc Lâm Tư Tề ngâm chân, Trần Giang Hà ngồi ở trước giường nhìn cô, nhịn không được tự lẩm bẩm:
"Quái lạ, rõ ràng tôi không mê chân, nhưng tại sao càng nhìn đôi chân xinh xắn, mềm mại này của cậu càng thấy thích thế."
Lâm Tư Tề nghe Trần Giang Hà nói thế liền đạp chân trong nước mấy cái, sau đó giơ chân lên, dùng khăn lau khô, xoay người sang, đặt cặp đùi xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại mịn màng xuống bên cạnh anh, cười tươi rói, nói:
"Bóp chân cho tớ."
"Có phải có hơi biến thái không?"
Trần Giang Hà hiếm thấy có hơi do dự.
"Cậu thích là được rồi, dù sao thì cũng có ai thấy đâu."
Lâm Tư Tề cười, hoàn toàn không cảm thấy anh biến thái.
Trần Giang Hà thấy cô cười đẹp tới thế thì rất vui vẻ, sử dụng phương pháp xoa bóp trung y tổ truyền lên chân của tiểu thư ký.
"Cảm thấy thế nào?"
Lâm Tư Tề cười hỏi anh.
"Nice."
Trần giang Hà thẳng thắn nói, thích tới mức không nỡ buông tay.
Lâm Tư Tề hất người lên, xích lại gần bên tai của Trần Giang Hà, nói:
"Ông chủ có thể đi tắt đèn được không?"
"Hửm?"
Trần Giang Hà nhướng mày:
"Hôm nay không phải muốn nghỉ ngơi à?"
"Có thể làm cái khác..."
Lâm Tư Tề đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Trần Giang Hà không nói gì nữa, đứng dậy tắt đèn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận