Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 666: Con Gái Tôi Từ Nhỏ Rất Kén Chọn

Chương 666: Con Gái Tôi Từ Nhỏ Rất Kén Chọn
Cô để tóc ngắn ngang tai, mặt mày thoạt nhìn có vài phần tương tự Lưu Quân Vũ, vẻ ngoài không tính là quá đẹp, nhưng bù lại khí chất rất đặc biệt. Cô mặc áo sơ mi dài tay màu lam, váy ngắn màu xám, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu đen, có phong cách của một tinh anh trong công việc.
“Con gái của tôi, Lưu Tử Khâm.”
Lưu Quân Vũ mỉm cười giới thiệu với Trần Giang Hà.
Lưu Tử Khâm cất bước đi tới trước mặt Trần Giang Hà, chủ động vươn tay về phía anh, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Ngưỡng mộ đã lâu.”
Trần Giang Hà đưa tay nắm nhẹ tay cô, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn về phía Lưu Quân Vũ.
Lưu Quân Vũ và Trần Giang Hà nhìn nhau cười, mở miệng nói: "Lần này tôi và tổng giám đốc Triệu tới đây, chủ yếu là làm cầu nối, hy vọng tổng giám đốc Trần nể mặt tôi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua.”
“Mặt mũi của chủ tịch Lưu tôi nhất định phải nể rồi.”
Trần Giang Hà nghiêm túc tỏ thái độ, sau đó nói: "Tôi và tổng giám đốc Triệu kỳ thật cũng không có ân oán gì, đấu thầu cổ phần thông thường mà thôi, chỉ cần tổng giám đốc Triệu đồng ý lui trước một bước, tôi có thể lui hai bước.”
Lưu Quân Vũ nghe vậy khẽ nhíu mày, lời này của Trần Giang Hà nghe rất nể tình, trên thực tế một chút mặt mũi cũng không để cho ông ta.
Triệu Huy Hoàng ở một bên thì sắc mặt hơi trầm xuống, hắn hiện tại đã không thể lui, lui nữa chính là vực sâu vạn trượng, hôm nay chủ động tới cửa, còn mang theo giáo phụ thương nghiệp Lưu Quân Vũ, mục đích chính là cầu hòa, không nghĩ tới Trần Giang Hà nói dễ nghe hơn cả hát, trong lời ngoài lời lại hoàn toàn không có ý tứ hòa giải.
“Nhiều bạn bè thì nhiều con đường, tổng giám đốc Trần còn trẻ như vậy, kết giao thêm vài người bạn, con đường sau này sẽ rộng mở hơn." Lưu Tử Khâm cười yếu ớt mở miệng.
“Có lý." Trần Giang Hà gật đầu đồng tình: "Tôi vẫn luôn coi tổng giám đốc Triệu là bạn.”
“Về phần chủ tịch Lưu.” Trần Giang Hà vẻ mặt kính trọng: " Ngài là thần tượng gây dựng sự nghiệp của tôi, cũng là thầy hướng dẫn tinh thần cho tôi.”
Lời này của anh nghe như muốn tâng bốc Lưu Quân Võ lên trời, chủ tịch Lưu vốn còn khẽ nhíu mày có chút không thoải mái, trong phút chốc lông mày giãn ra, vẻ mặt tươi cười.
“Tổng giám đốc Trần thật khéo ăn nói." Lưu Tử Khâm khen.
“Ăn ngay nói thật mà thôi.”
Trần Giang Hà vô cùng chân thành, làm cho người ta không tìm ra chút giả vờ nào.
"Cái khác tôi không đề cập tới, nhưng việc kiện tụng giữa hai bên có thể gác lại hay không?" Lưu Quân Vũ cười hỏi Trần Giang Hà.
“Nói đến việc này, kỳ thật chỉ là hiểu lầm thôi.”
Trần Giang Hà khẽ vỗ đùi: "Vốn quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Triệu, bất luận như thế nào cũng không có khả năng phải dính líu đến kiện tụng, chủ yếu là một lần ra ngoài gặp cậu Triệu, cũng không biết anh ta mắc sai dây thần kinh nào, vô duyên vô cớ đụng chiếc xe yêu quý của tôi nát bét, còn gây tai nạn xong bỏ chạy, làm tôi rất tức giận.”
“Có việc này sao?" Lưu Quân Vũ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Triệu Huy Hoàng.
Triệu Huy Hoàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, việc này nếu không phải Trần Giang Hà chủ động nói lên, hắn còn chẳng hay biết gì.
Trần Giang Hà xua tay: "Tổng giám đốc Triệu bớt giận, sự việc đã qua lâu như vậy, tôi đã không còn tức giận nữa, chỉ là có chút đáng tiếc chiếc Phantom số lượng có hạn của tôi, dù sao cũng là quà sinh nhật bạn gái tôi tặng, lễ nhẹ nhưng tình nặng mà."
“Lão Triệu, con trai ông có lỗi trước, việc này ông phải cho tổng giám đốc Trần một lời giải thích." Lưu Quân Vũ phát huy đầy đủ tác dụng của người trung gian, nghiêm túc chỉ điểm.
Triệu Huy Hoàng cũng là người thông minh, hiểu ý gật đầu: "Tổng giám đốc Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.”
"Không cần, không cần."
Trần Giang Hà hết sức khách sáo nói cảm giác tựa như khi còn bé đến tết âm lịch, người thân thi nhau muốn nhét tiền lì xì vào trong túi anh, nhưng anh sống chết không nhận, liều mạng từ chối.
Trong lòng anh rất rõ ràng, càng từ chối, người ta lại càng muốn cho, thậm chí còn cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, sẽ chủ động cho thêm tiền.
Nói tới nước này, có một số việc không cần nói quá kỹ, hai bên có thể dừng ở đây.
Triệu Huy Hoàng ngồi trong phòng khách hơn nửa giờ, giữa chừng thì nhận điện thoại, mượn cớ đi trước có việc.
Mục đích hôm nay Lưu Quân Vũ tới tìm Trần Giang Hà, hiển nhiên không chỉ là thay Triệu Huy Hoàng làm người trung gian hòa giải mâu thuẫn, chờ tổng giám đốc Triệu đi rồi, chủ tịch Lưu hữu ý vô ý đem đề tài chuyển hướng lên người con gái Lưu Tử Khâm mà mình dẫn tới.
“Con gái tôi từ nhỏ rất kén chọn, mắt cao hơn đỉnh đầu, trong đám thanh niên trong nước, nó chỉ bội phục duy nhất cậu thôi." Lưu Quân Vũ cười híp mắt nói.
Trần Giang Hà cười nhạt: "Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, lúc gây dựng sự nghiệp vận khí tương đối tốt mà thôi, không có bản lĩnh gì mà được cô Lưu đây coi trọng.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận