Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 112: Đây Là Yêu, Là Mối Tình Đầu

Chương 112: Đây Là Yêu, Là Mối Tình Đầu
Trần Giang Hà tay run lên, miếng thịt kho vừa mới gắp được rơi xuống đất, tức giận nghiêng đầu trừng mắt nhìn Tần Thiệu Hải: “Mẹ kiếp, ăn một bữa cơm mà cậu giật mình chuyện gì, dọa ông đây hết hồn.”
“Này, cậu cũng là nhân vật chó má không chịu được bị hù dọa như vậy sao?” Tần Thiệu Hải ngu ngơ cười một tiếng.
“Tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên năm nhất, có thể nói chuyện văn minh chút được không? Cái gì tôi chó má, cậu mới là chó má.”
Trần Giang Hà nhướng mắt, nghiêm túc dạy bảo Tần Thiệu Hải nói chuyện phải nói văn minh.
Tần Thiệu Hải cũng quen rồi, gãi gãi đầu không thèm để ý, giữa anh em còn nói văn minh làm gì, lấy “Chó” tương xứng mới là hợp lý.
Cúi đầu bới sạch phần cơm thừa trong đĩa, Tần Thiệu Hải lại hướng Trần Giang Hà hỏi: “Ở trường cậu bận việc gì thế? Mỗi lần tìm cậu, dáng vẻ của cậu đều giống như rất bận rộn.”
Nghe vậy, Trần Giang Hà cười nói: “Tôi đẹp trai như vậy, đương nhiên là bận trả lời sự theo đuổi của đàn chị xinh đẹp và bạn nữ dễ thương cùng lớp, chẳng lẽ giống như cậu, hai tai không nghe thấy chuyện xảy ra ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách khiêu dâm sao?
Lời kia vừa thốt ra, Hàn Thu Nhã ngồi cạnh Khương Diệc Xu lúc này cắt một miếng khịt mũi khinh bỉ.
Khương Diệc Xu mím môi, hai má phồng lên.
Khóe mắt Trần Giang Hà liếc nhìn cô, câu nói vừa rồi đó có phần đùa giỡn, cũng mang một liều thuốc tiêm chủng cho Khương Diệc Xu
Việt Đông nhìn như rất lớn, nhưng vòng tròn lại nhỏ, nếu ngày nào đó Khương Diệc Xu gặp phải Từ Chỉ Tích…
Có thể ung dung vượt qua hay không, nó phụ thuộc vào giai đoạn trước tiêm chủng có được đúng lúc không..
“Giang Hà, tôi là anh em của cậu mà?” Vẻ mặt Tần Thiệu Hải yếu ớt hỏi một câu.
“Coi là vậy đi.” Trần Giang Hà miễn cưỡng gật đầu, trong lòng anh rõ ràng, thằng chó má này nhất định muốn thứ gì đó từ anh, nên mới đột nhiên hỏi cái này.
Đúng như dự đoán, Tần Thiệu Hải liền nói tiếp: “Nếu như là anh em, cậu giới thiệu cho tôi vài đàn chị xinh đẹp đi, tôi muốn yêu đương.”
Nghe nói như vậy, Trần Giang Hà cười hì hì xít lại gần gần bên tai anh ta hỏi: “Không phải cậu thích phụ nữ đã có chồng trên 30 tuổi sao, làm sao đột nhiên lại thay đổi khẩu vị vậy?”
Trần Giang Hà rất hiểu Tần Thiệu Hải, thằng nhóc này từ sau khi xem qua A Tân, đặc biệt yêu thích loại phụ nữ đã có chồng trên 30 tuổi giống như bà chủ nhà.
Sau khi xem xong quyển sách kia, Tần Thiệu Hải đặc biệt đến trung tâm tắm trải nghiệm qua vài lần đặc sắc của Quan Thành, mỗi lần bước ra đều thở hổn hển, có loại chân giẫm cây bông vải, đứng không vững, lại cảm giác rất thoải mái.
Mặt dày của Tần Thiệu Hải đỏ lên, chê cười thấp giọng trả lời Trần Giang Hà: “Người phụ nữ đã có chồng chỉ là sở thích một thời, bỏ dở giữa chừng, yêu đương vẫn phải tìm đàn chị xinh đẹp, có thể đi sâu vào.”
“Ôi, cái này thì rất dâm.” Trần Giang Hà mỉm cười toe toét.
Cũng không có ai vừa ăn xong liền trò chuyện loại chủ đề này.
Con ngươi Trần Giang Hà lóe lên, lại nhỏ giọng nói với Tần Thiệu Hải: “Tôi nhìn Hàn Thu Nhã đã thật sự không tệ, gần quan được ban lộc, cậu cua cậu ta đi.”
“Đệt, cậu có thể làm người không.” Tần Thiệu Hải lắc đầu, Trần Giang Hà đề nghị thật không có nhân tính mà, đến chó nghe còn lắc đầu.
“Được rồi, không đùa cậu nữa, nể tình bữa trưa phong phú này của hôm nay, lát nữa tôi sẽ giúp cậu tìm kiếm một chút.”
Trần Giang Hà vỗ vỗ vai Tần Thiệu Hải, dù sao cũng là anh em chơi đùa từ nhỏ đến lớn, không thể trơ mắt nhìn anh em bị vùi lấp ở trong hố không cách nào tự thoát ra được, thế nào cũng phải an táng nơi đất bằng.
“Được rồi.” Tần Thiệu Hải mỉm cười gật đầu, trong đầu nghĩ anh em tốt rốt cuộc phải kéo anh ta một phen, bình minh của tình yêu, có lẽ rất nhanh sẽ xuất hiện.
Có tin đồn đàn chị ở Đại học Tài chính Quảng Đông vừa xinh đẹp vừa nhiệt tình, thích mặc quần cực ngắn, gợi cảm, dáng người đẹp, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã khiến cho người ta kích động.
“No chưa?” Trần Giang Hà hỏi Khương Diệc Xu.
“Ừ.” Khương Diệc Xu vừa đặt đũa xuống, gật đầu.
Trần Giang Hà lấy ra khăn giấy từ trong túi, đưa tay giúp cô lau khóe môi, hỏi cô tiếp: “Buổi chiều vẫn đi làm thêm sao?”
“Có thể xin nghỉ.” Khương Diệc Xu đỏ mặt trả lời.
Thấy vậy, Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã không hẹn mà cùng nghiêng đầu nhìn về phía khác.
“Xin nghỉ làm gì?” Trần Giang Hà mỉm cười, nói: “Đã đồng ý muốn bao nuôi tôi, cậu không thể hời hợt, phải cố gắng kiếm tiền.”
“Ờ.” Khương Diệc Xu gật đầu, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt thành thật nói: “Vậy tôi sẽ cố gắng kiếm tiền.”
“Ôi, vậy thì đúng rồi.”
Trần Giang Hà cười híp mắt gật đầu đồng ý, sau đó duỗi người: “Xuân buồn ngủ hè mệt mỏi thu không có sức, gần đây ăn cơm no liền buồn ngủ, một lát về trường tôi sẽ đánh một giấc, lúc ăn cơm tốt lại đến tìm cậu.”
“Được.”
Khương Diệc Xu lại gật đầu.
“Cái này…”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận