Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 517: Tự Do Tài Chính Của Người Bình Thường, Tự Do Tài Chính Của Trần Giang Hà

Chương 517: Tự Do Tài Chính Của Người Bình Thường, Tự Do Tài Chính Của Trần Giang Hà
"Anh, dường như đã mở ra một chút."
Khương Diệc Xu nằm trong vòng tay của Trần Giang Hà, tựa cằm lên vai phải của anh, bĩu môi thì thầm một câu.
“Hả ?” Trần Giang Hà vuốt mái tóc hơi ướt mồ hôi của cô, trên mặt lộ vẻ cưng chiều: “Chắc là file có chút lớn, ram quá nhỏ, trong quá trình nhập vào tự động nâng cấp và mở rộng."
Khương Diệc Xu chớp chớp mắt, nói nhỏ vào tai Trần Giang Hà: "Có chút xấu xa."
Trần Giang Hà mỉm cười, trong lòng nghĩ đây đâu chỉ là có chút xấu xa, mà là vô cùng xấu xa, cũng chỉ có một cô gái dịu dàng và tốt bụng như em mới sẵn lòng mím môi hoàn toàn dung nạp, kín kẽ.
“Bài kiểm tra cuối kỳ của em thế nào?” Trần Giang Hà cố ý tìm một chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của cô.
"Không quá lý tưởng." Khương Diệc Xu lắc lắc đầu.
Trần Giang Hà quay đầu nhìn góc nghiêng khuôn mặt điềm tĩnh của cô, cười hỏi: "Không quá lý tưởng của học bá có phải là học bổng cấp trường đã nắm chắc rồi còn học bổng cấp quốc gia thì còn thiếu một chút không ?”
Phàm là người từng đi học mấy năm, cơ bản đều có trải nghiệm tương tự. Mỗi lần thi xong ra khỏi phòng thi, học bá luôn là lắc đầu thở dài, lần này phát huy không tốt, thi hỏng rồi. Học tra nghe xong liền mừng thầm trong lòng: Chết tiệt, hóa ra không phải chỉ có một mình mình cảm thấy đề thi lần này khó đến mức vô lý. Giáo viên ra đề, cả nhà đi chết đi, rảnh rỗi không có việc gì ra đề thi khó như thế này làm cái gì chứ, thi thi thi, thi cái con mẹ mày.
Sau đó, khi trả bài thi, học bá chỉ còn cách điểm tuyệt đối có một chút xíu, trong khi học tra cách điểm đạt yêu cầu còn một chút.
"Em có từng nghĩ đến việc thi lên nghiên cứu sinh không ?" Trần Giang Hà hỏi tiếp.
Khương Diệc Xu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là sẽ được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh."
Đối với những trường nổi tiếng như Đại học Trung Sơn, tỷ lệ được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh tại trường là rất cao. Về cơ bản chỉ cần có cách nhìn và nỗ lực một chút là bạn có thể được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh rồi.
Khi so sánh, thì tỷ lệ được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh của Đại học Tài chính Quảng Đông thấp đến mức có chút đáng thương. Hơn nữa, những người thực sự có năng lực tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, thì cơ bản cũng không cân nhắc đến việc tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh tại trường, giá trị quá thấp.
Nghĩ đến đây, Trần Giang Hà không khỏi bùi ngùi: “Em xuất sắc như vậy, anh đột nhiên phát hiện mình không xứng với em, phải làm sao đây ?”
Khương Diệc Xu nghe vậy không khỏi bật cười, cô mỉm cười duyên dáng, có chút dí dỏm hiếm thấy: "Anh, bây giờ anh mới phát hiện ra, có phải là hơi muộn rồi không ?"
"Có vẻ là vậy."
Trần Giang Hà vẻ mặt muộn màng nhận ra nói: "Đều bị em ăn xong lau sạch sẽ rồi mới phát hiện ra sự thật tàn khốc này, thật đau lòng."
"Có phải là em định dùng cả đời để chữa lành vết thương trong lòng anh không ?" Trần Giang Hà che ngực, hỏi.
"Đúng vậy." Khương Diệc Xu không chút do dự gật đầu đồng ý với anh.
Trần Giang Hà nhéo nhéo gò má mềm mại của cô, nói: "Em nên từ chối anh trước."
"Ờ." Khương Diệc Xu lắc đầu cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chờ em chuyển sang chuyên ngành y, thi đỗ chứng chỉ tư cách hành nghề y, rồi sẽ chữa lành cho anh."
“Đừng, học y vất vả lắm.” Trần Giang Hà nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó ​​của Diệc Xu, đưa tay xuống ôm lấy đôi chân mềm mại của cô, lại đổi chủ đề: “Anh không buồn ngủ chút nào, tối nay không ngủ, có được không?"
"Được." Khương Diệc Xu nhẹ nhàng đồng ý, dùng ngón tay thon dài vẽ vòng tròn lên trên ngực anh, sau đó di chuyển xuống từng chút một.
Sáng sớm hôm sau, Trần Giang Hà, người cả đêm không ngủ, hăng hái dậy đi tắm rửa, xuống lầu chạy quanh khu chung cư mấy vòng, sau đó mua bữa sáng cho dì nhỏ và Diệc Xu.
Điểm tâm sáng ở phía đông tỉnh Quảng Đông nổi tiếng khắp cả nước, nhưng bữa sáng lại rất bình thường. Ngay cả những món ăn như bánh bao, bún thịt quay, bánh sữa trứng, gà nhồi xôi của cửa tiệm lâu năm thì mùi vị cũng chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được. Cũng may, dì nhỏ và Diệc Xu không kén ăn, mua bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không hề lãng phí.
"Dì nhỏ, tối qua dì ngủ không ngon sao? Vừa ăn no là cứ ngáp dài." Trần Giang Hà nhìn Trịnh Gia Hân đang ngáp dài liên tục, có chút chột dạ hỏi.
Trịnh Gia Hân vô cũng tủi thân nhìn Trần Giang Hà, trước mặt Diệc Xu, cô cũng ngại nói rằng nửa đêm hôm qua sau khi mình tỉnh dậy đi vào nhà vệ sinh thì không thể ngủ tiếp được nữa.
"Hôm nay em còn có một bài kiểm tra chuyên môn cuối cùng, em đến trường trước đây."
Khương Diệc Xu uống xong sữa đậu nành, cô cầm ba lô lên, vẫy tay chào tạm biệt dì nhỏ và Trần Giang Hà.
"Anh tiễn em." Trần Giang Hà đứng dậy muốn tiễn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận