Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 641: Em Đều Ủng Hộ Anh

Chương 641: Em Đều Ủng Hộ Anh
Trần Giang Hà nhìn thẳng Dương Vãn Tình, tiếp lời cô: "Ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật cao sẽ kéo theo rất nhiều dự án xây dựng cơ sở hạ tầng, nếu tập đoàn Viễn Dương tiên phong xây dựng một khuôn mẫu tiêu biểu ở Bà Châu, mấy năm kế tiếp, không chừng khi nhận dự án sẽ dễ dàng hơn.”
“Nào có đơn giản như cậu nói.”
Dương Vãn Tình nhẹ nhàng cười, dự án xây dựng cơ sở hạ tầng của khu công nghiệp quy mô lớn bao trùm nhiều mặt, các công ty bất động sản tư nhân mặc dù may mắn được nhập cuộc, nhưng bình thường cũng chỉ được ăn phần ăn canh.
Nhưng lời vừa rồi của Trần Giang Hà cũng rất có đạo lý, tập đoàn Viễn Dương tiên phong tạo ra một khuôn mẫu tiêu biểu ở Bà Châu, sau này chắc chắn có cơ hội nhận được càng nhiều dự án.
Đương nhiên Trần Giang Hà cũng có tư tâm, điểm này Dương Vãn Tình biết rõ.
“Làn gió ấm của ngành bất động sản đang lên rồi, thời điểm này nếu như bị dự án cải cách cũ cản trở, rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt." Trần Giang Hà hữu ý vô tình nhắc nhở.
Dương Vãn Tình đưa tay vén tóc mái, ánh mắt lóe lên: "Ấm chỗ nào, sao tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo vậy.”
Trần Giang Hà liếc Dương Vãn Tình một cái, cười nói: "Lộ ra bên ngoài mới bị lạnh, chỗ được quần áo che chở, rất nhanh sẽ ấm lên.”
Lời này của anh như mây che sương mù, Dương Vãn Tình suy nghĩ một lúc mới hiểu được, cái lộ ra bên ngoài là thành phố nhỏ, cái được quần áo che chở là thành phố lớn.
Dương Uyển Oánh ngồi bên ăn xiên nướng, im lặng nghe chị gái và Trần Giang Hà trao đổi, không lên tiếng cắt lời.
Bữa ăn khuya này kéo dài đến hơn hai giờ sáng mới kết thúc, lúc Trần Giang Hà thanh toán xong đi ra, Dương Vãn Tình đến gần, cởi áo khoác khoác lên cho anh, lạnh nhạt nói: "Lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vậy còn chị thì sao?” Trần Giang Hà có chút kinh ngạc, Dương Vãn Tình cởi áo khoác, bản thân cũng chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu trắng.
Nhưng anh vừa nói xong, đã thấy Dương Vãn Tình xoay người qua ôm lấy em gái.
“Tôi có gối ôm miễn phí đây rồi.”
Dương Uyển Oánh bị chị gái ôm chặt, quay sang khẽ nhướng mày, nói với Trần Giang Hà: “Cậu có muốn ôm một chút không?”
“Không cần.”
Trần Giang Hà lắc đầu từ chối: "Tôi sợ hai người ngấp nghé nhan sắc của tôi, ôm một cái sẽ muốn hôn, hôn có cảm giác rồi sẽ muốn đem tôi đến khách sạn thuê phòng." .
“Hừ, cậu mơ đẹp thế!”
Dương Uyển Oánh cười nói.
“Không mơ đẹp một chút, làm sao biết mình đẹp trai tới mức nào?”
Trần Giang Hà cười hì hì cởi áo khoác, đi tới trước mặt Dương Vãn Tình khoác lại cho cô. Nụ cười của anh rạng rỡ, động tác rất ôn nhu.
Dương Vãn Tình lơ đãng ngẩng đầu nhìn anh một cái, hàng lông mày cong cong giống như trăng lưỡi liềm sáng rỡ, dịu dàng lấp lánh, hai má hơi đỏ, đẹp thật.
Trần Giang Hà làm bộ không nhìn thấy, xoay người sải bước đi về phía ven đường, vẫy hai chiếc taxi lại.
Mỗi người trở về khách sạn của mình.
Ngày hôm sau, Trần Giang Hà nghe được tin đồn, tập đoàn Ali dự định mỗi năm sẽ đầu tư 1 tỷ vào việc nghiên cứu phát triển và xây dựng hệ thống điện toán đám mây, cũng sẽ đầu tư xây dựng nhiều trung tâm dữ liệu siêu cấp trong nước.
Những hành động này cho thấy, giảng viên Mã cũng giống như tiến sĩ Vương Viễn, quyết tâm muốn đạt được lý tưởng.
Chẳng qua, chuyện đổi việc này cũng khó nói, Vương Viễn năm nay đã bốn mươi sáu tuổi hiển nhiên không thể chỉ xem xét đến yếu tố cá nhân.
Ý kiến của vợ cũng rất quan trọng.
Mà Trần Giang Hà vừa hay nắm chắc điểm này, trong vòng một tuần anh tổ chức ba trận mạt chược, thuận lợi thiết lập mối quan hệ bạn bè tốt đẹp với bà Lý Thu Đồng.
Tục ngữ có câu: “Tửu phong khán tá phong, bài phẩm kiến nhân phẩm.”
Trần Giang Hà tổ chức chơi mạt chược, một là thuận theo sở thích, hai là "chào hàng bản thân" với bà Lý Thu Đồng.( ý là để bà Lý nhìn ra được phẩm chất và thành ý của mình)
Các công ty niêm yết Internet trong nước tăng ca nhiều, áp lực lớn, anh biết rõ mà.”
Ngày 20 tháng 9, trong lúc ăn trưa, Lý Thu Đồng rất bình tĩnh bày tỏ quan điểm với chồng: "Tập đoàn Ali tất nhiên là một công ty vô cùng tốt, tổng giám đốc Mã cũng là một doanh nhân vô cùng xuất sắc, nhưng em thấy Light Chaser cũng rất tốt, công ty do người trẻ tuổi sáng lập càng có nhiệt huyết hơn, dễ hòa nhập và dễ làm việc cùng hơn.”
Vương Viễn cầm đũa gắp cho vợ miếng sườn kho tàu, mỉm cười hỏi: "Em có biết gì về công ty Light Chaser này không?"
“Trận bão tuyết lúc trước, trên tin tức thường xuyên nhắc đến công ty này, nên em có ấn tượng rất sâu." Lý Thu Đồng không giả vờ suy nghĩ mà nói luôn: "Hơn nữa hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều là nhân viên giao hàng của bọn họ.”
“Ừ." Vương Viễn gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh chủ yếu vẫn là lo lắng em không thích nghi được khác biệt thời tiết giữa Quảng Đông và Thượng Hải.”
“Anh ở đâu em ở đó, nhiều năm như vậy rồi, em vẫn thích ứng tốt đấy thôi.”
Lý Thu Đồng ôn hòa nói: "Cho dù anh lựa chọn như thế nào, em đều ủng hộ anh.”
“Có những lời này của em thì anh yên tâm rồi." Vương Viễn nhìn vợ thật lâu, trên mặt lộ ra ý cười.
Hai giờ chiều, Vương Viễn chủ động hẹn gặp Trần Giang Hà.
“Thật ngại quá, tổng giám đốc Trần, để cậu đi một chuyến mất công rồi, vô cùng xin lỗi.”
Vương Viễn nhìn thấy Trần Giang Hà, câu nói đầu tiên khi bắt tay anh, chính là lời xin lỗi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận