Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 178: Ai Đây Chịu Nổi

Chương 178: Ai Đây Chịu Nổi
“Tư Tề, cậu nhích lại gần chút, tôi nói cho cậu tiêu chuẩn tuyển dụng.”
Trần Giang Hà nhìn chàng trai đẹp trai xuất hiện ở bên cạnh, hướng Lâm Tư Tề ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cô nhích lại gần.
“Ừ.” Lâm Tư Tề bắt chước kiểu trả lời của Trần Giang Hà, kề sát qua cười hì hì
Trần Giang Hà nói nhỏ bên tai cô: “Không tuyển người trông đẹp trai hơn tôi, cái khác cậu xem xét tuyển.”
“Há!” Đôi mắt Lâm Tư Tề chợt lóe, mi mắt cong cong nói với chàng trai đẹp trai đó: “Học trưởng Chu Triết Phong, anh được nhận.”
“Hở?” Chu Triết Phong có chút mơ, tôi vào hỏi một câu có tuyển người hay không, thời gian chớp mắt liền được tuyển sao?
Quý công ty tuyển người qua loa như vậy sao?
Dự định ban đầu của tôi là đến gây sự.
Trần Giang Hà cũng có chút sững sờ, rõ ràng nói với Lâm Tư Tề, dáng dấp đẹp trai hơn anh đều không tuyển, nha đầu này nghe không hiểu tiếng người sao?
Lâm Tư Tề nhìn phản ứng của Trần Giang Hà, tinh ranh mỉm cười, lần nữa kề tai nói: “Ông chủ, cậu đẹp trai hơn Chu Triết Phong rất nhiều, hắn bất quá là một tiểu bạch kiểm xinh đẹp dịu dàng, cậu nhưng là một nam thần đẹp trai tỏa nắng.”
Nói xong, Lâm Tư Tề còn đặc biệt lấy ra một chiếc gương nhỏ, đứa đến bên cạnh Trần Giang Hà, ăn không nói có: “Tôi không cho phép nam thần của tôi không biết gì về mình.”
“Khụ!” Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía gương hai lần, anh trong gương thực sự đẹp trai đến rối tinh rối mù, nói với Lâm Tư Tề: “Sau này bớt nịnh hót, làm những chuyện thiết thực hơn, biết chưa?”
“Biết.” Lâm Tư Tề thản nhiên mỉm cười, quyến rũ thu hút.
Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì kề sát mặt trao đổi, Chu Triết Phong nhìn thấy đôi mắt đều đỏ.
“Các cậu có thể đợi tôi đi rồi hãy thể hiện tình cảm được không?”
Chu Triết Phong không nhịn được lên tiếng hỏi một câu.
Lâm Tư Tề nhướng mày liếc nhìn hắn, thầm nói chính anh ngốc nghếch đứng ở đây không đi, trách tôi sao?
Trần Giang Hà chính là nhìn cũng không thèm nhìn Chu Triết Phong, nhìn quần áo phong phanh trên người Lâm Tư Tề, lãnh đạm nói một câu: “Đi với tôi, tản bộ bên ngoài một vòng.”
“Được.”
Lâm Tư Tề ngọt ngào trả lời một tiếng, sải bước đuổi theo Trần Giang Hà.
Chu Triết Phong ngạc nhiên nhìn hai người rời đi, trong lòng cực kỳ buồn rầu, loại cảm giác bị phớt lờ này, thực sự bực bội, sớm biết như vậy, cũng không nên nhắm mắt vào hỏi đi làm thêm, bây giờ được tuyển, là đi hay ở, cưỡi hổ khó xuống.
“Trước tiên cứ làm xem, nếu là làm tốt, nói không chừng có thể khiến em ấy nhìn tôi với ánh mắt khác xưa.”
Chu Triết Phong quyết định.
Bên kia, Trần Giang Hà dẫn Lâm Tư Tề đi nhờ xe đến đường Tiyu West ở Thiên Hà.
Trên xe buýt người rất nhiều, không có ghế trống, thậm chí ngay cả nơi để đứng cũng rất chật chội.
May mà trên xe phần lớn đều là sinh viên, cho dù có một số sinh viên nam sẽ nhân cơ hội dựa vào trên người người đẹp, động tác cũng tương đối bảo thủ, sẽ không hề quá đáng.
Lâm Tư Tề sau khi lên xe vẫn dán chặt Trần Giang Hà, vừa bắt đầu là tương đối chính diện, gặp phải bác tài xế một cước thắng gấp, hai người đều sắp hôn nhau.
“Cậu đưa lưng về phía tôi đi.”
Trần Giang Hà có chút lúng túng nhắc nhở một tiếng, quay đầu hít một hơi thật sâu để mình hạ nhiệt xuống.
Lâm Tư Tề xoay người đưa lưng về phía anh nhưng to gan lùi lại, vài sợi tóc bị gió thổi bay rơi trên mặt Trần Giang Hà, lướt nhẹ nhàng trên cổ anh, ngứa ngáy, ngửi rất thơm.
Thỉnh thoảng đi qua những đoạn đường gập ghềnh, lúc thân xe rung chuyển, hai người kề sát cũng run theo.
“Con đường hỏng này, cũng chỉ có tài xế lão luyện điều khiển, tay mới lên đường đoán chừng muốn lật xe.”
Trần Giang Hà vốn không có tâm tư xấu xa với Lâm Tư Tề, có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, xe buýt lên xuống cùng nhau, ba bước chấn động một cái, năm bước run lên một cái, trông rất giống chín nông một sâu huyền thoại đó.
Đạp ngựa này ai chịu nổi chứ?
Lâm Tư Tề dường như nhận ra Trần Giang Hà có chút khác thường, không những không kéo dài khoảng cách mà ngược lại nghịch ngợm đưa ta ra phía sau khều vài cái, sau đó nắm lấy tay anh rồi đặt lên eo thon đó của cô.
“Ôm tôi đi.”
Lâm Tư Tề quay đầu nói nhỏ ở bên tai Trần Giang Hà, bật hơi như cỏ lan.
“Kề sát là được rồi, không nên đùa với lửa.”
Trần Giang Hà lấy tay ra, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đây nếu là Từ Chỉ Tích hoặc là Khương Diệc Xu thì tốt rồi, nơi công cộng, không thẹn thùng không xấu hổ kề chung một chỗ, chen chúc khỏe mạnh hơn.
Còn như Lâm Tư Tề, mọi người quen như vậy, coi như kề sát chung một chỗ cũng phải giữ được bình tĩnh, thực sự không nên ăn cỏ bừa bãi thế này, sẽ khó thực hiện công việc sau này.
Xe buýt dừng xe ở trạm Trung Tâm Thể Thao Thiên Hà, Trần Giang Hà dẫn Lâm Tư Tề xuống xe, tản bộ đến Grandview Plaza cách đó không xa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận