Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 642: Tùy Hứng Làm Bừa

Chương 642: Tùy Hứng Làm Bừa
“Không sao, có thể gặp anh Vương cùng ăn một bữa cơm, chuyến đi đến Thưởng Hải này của tôi không còn gì tiếc nuối.”
Trần Giang Hà mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao cũng là cạnh tranh với tập đoàn Ali, thua cũng không mất mặt.
Trong tình huống Vương Viễn lựa chọn tập đoàn Ali, đặc biệt chạy tới đây xin lỗi anh, điều này chứng tỏ đây là kết quả ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ, Trần Giang Hà tỏ vẻ hiểu, cũng tôn trọng.
Nghe Trần Giang Hà nói không còn tiếc nuối, Vương Viễn vẫn áy náy nói: "Tôi ở viện nghiên cứu bên này vẫn đang làm thủ tục, nhanh nhất cũng phải đến đầu tháng mười mới có thể đi Quảng Đông.”
“Hả?" Trần Giang Hà nhướng mày, trong nháy mắt hiểu được ý định thật sự của Vương Viễn.
Anh nghĩ thầm anh Vương thật không hổ là người xuất thân từ ngành nghiên cứu tâm lý học, vừa rồi chỉ cần biểu hiện ra sự thất vọng hoặc là thái độ khó chịu, có lẽ cũng sẽ không phải kết quả này.
Nhiều khi, việc kết giao giữa người với người chính là vi diệu như vậy.
"Chỉ cần anh Vương đồng ý đến Quảng Đông, mấy tháng cũng được, tôi đã mang theo hợp đồng rồi, chờ bao lâu cũng không thành vấn đề!"
Trần Giang Hà cười vui vẻ lấy từ trong cặp công văn mang theo bên người ra một bản hợp đồng tuyển dụng đưa cho Vương Viễn.
Không cần biết tiến sĩ Vương vừa rồi nói câu kia là đang thăm dò anh, hay là kế hoãn binh, chỉ cần ký tên lên hợp đồng, việc này coi như hoàn thành.
Vương Viễn nhận lấy hợp đồng, nhìn kỹ từ đầu tới cuối một lần, nội dung trên hợp đồng hoàn toàn khớp với điều kiện và đãi ngộ mà Trần Giang Hà đã đồng ý trên bàn rượu trước đây.
Sau khi xem xong hợp đồng, Vương Viễn nhận bút trong tay Trần Giang Hà, quyết đoán ký tên của mình, sau đó lại mượn mực đóng dấu từ quầy tiếp tân khách sạn, ấn tay đóng dấu.
“Tháng mười gặp lại.”
Vương Viễn vươn tay về phía Trần Giang Hà.
“Tháng mười gặp lại.”
Trần Giang Hà nắm chặt tay tiến sĩ Vương, ôm chầm lấy ông: "Hoan nghênh gia nhập điện toán đám mây Lightspeed.”
“Rất vinh hạnh.”
Nụ cười trên mặt Vương Viễn rất chân thành.
……
“Yes!”
Sau khi Vương Viễn rời đi, tay phải Trần Giang Hà nắm chặt, kích động nhảy lên trước cửa khách sạn.
Bình tĩnh lại, Trần Giang Hà gọi điện thoại cho Đàm Thiên Bình: "Chị Bình, tiến sĩ Vương Viễn đã ký hợp đồng rồi.”
“Hả? Chúc mừng tổng giám đốc Trần nha!" Đàm Thiên Bình nghe được tin tức này vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.
“Lần này có thể ký hợp đồng với tiến sĩ Vương, công lao của cô là lớn nhất.”
Trần Giang Hà vừa cười vừa nói: "Tôi định thưởng cho cô một chiếc xe, cô thích thương hiệu gì thì nói với tôi.”
“Chiếc Audi A6L công ty cấp cho tôi đã đủ dùng rồi.”
Đàm Thiên Bình không có ý tranh công, nhưng cô lo lắng mình cứ từ chối quá thẳng thắn sẽ phá hư tâm trạng tốt đẹp của Trần Giang Hà, vì thế nói tiếp: "Hay là cho tôi nghỉ vài ngày đi, tôi muốn về quê làm chút chuyện, quốc khánh đã không về rồi.”
Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, nói: "Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là người An Khánh phải không?”
“Đúng vậy, quê hương của kịch Hoàng Mai đấy." Đàm Thiên Bình cười khanh khách trả lời
“Được, tôi cho cô nghỉ một tuần, tăng lương hai cấp lương cho cô luôn, về nhà thì thay tôi hỏi thăm bác trai bác gái nhé." Trần Giang Hà nói.
“Tổng giám đốc Trần, tiền lương của tôi đã đủ cao rồi, nếu tăng thêm hai cấp nữa, hình như còn cao hơn cả cậu.”
Đàm Thiên Bình có chút ngượng ngùng, cô chỉ là giám đốc khu vực Hoa Đông, tiền lương còn cao hơn cả chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty sẽ dễ khiến người ta lời ra tiếng vào.
"Rất nhiều CEO của các công ty nước ngoài chỉ nhận lương 1 tệ, không hề ảnh hưởng đến việc họ trở thành gương mặt thân quen trong danh sách những người giàu có đâu.”
Trần Giang Hà nhún nhún vai, nói: "Tôi tăng lương cho cô là bởi vì cô đã có cống hiến lớn cho công ty, một ngày nào đó cô phạm sai lầm, tôi sẽ khấu trừ tiền lương thậm chí không chút lưu tình mà bài trừ cô."
Lời này của anh rất thực tế, nhưng thân là ông chủ, nói chuyện với cấp dưới cũng không cần phải quanh co dài dòng.
“Tôi biết!" Đàm Thiên Bình biết rõ thái độ làm người của ông chủ, trong lòng vừa kính vừa sợ.
“Chuyện nghỉ phép và tăng lương cứ quyết định như vậy đi, tối nay tôi về Quảng Đông, có việc gì thì gọi điện thoại liên lạc.”
Trần Giang Hà nói xong liền cúp điện thoại.
Đàm Thiên Bình nghe điện thoại di động truyền ra tiếng tút tút, miệng lẩm bẩm: "Người như tổng giám đốc Trần, tương lai khẳng định cũng sẽ là gương mặt thân quen trên bảng xếp hạng phú hào.”
Bảy giờ hai mươi phút tối, Trần Giang Hà lên máy bay trở về Quảng Đông.
Chuyến bay này hiếm khi không trễ một hai giờ, trước rạng sáng Trần Giang Hà thuận lợi về tới đại học tài chính.
Ban đêm trời đổ mưa to, xe taxi trực tiếp chạy đến cửa ký túc xá nam sinh, sau khi Trần Giang Hà xuống xe, quay đầu đi thẳng.
Trần Giang Hà đứng ở cửa ký túc xá một lúc, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Từ Chỉ Tích.
“Alo!”
Giọng nói của Từ Chỉ Tích lộ ra một chút lười biếng, mơ mơ màng màng giống như đã ngủ rồi, sau đó bị cuộc điện thoại của Trần Giang Hà đánh thức: "Em đã say giấc rồi...... anh gọi điện thoại làm gì?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận