Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 549: Chúng Tôi Có Thể Phấn Đấu Cùng Nhau

Chương 549: Chúng Tôi Có Thể Phấn Đấu Cùng Nhau
Buổi trưa, hai tầng trên dưới của “Nhà Hàng Doanh Hải” cách cơ sở Light Chaser không xa đều được đặt bao trước.
Trần Giang Hà đã gọi trước, ông chủ nhà hàng cũng rất nể mặt, trên trăm cái bàn tròn lớn được bày ra, khắp nơi giăng đèn kết hoa, bầu không khí đặc biệt náo nhiệt.
“Này, thật bất ngờ, hôm nay không chỉ có bữa cơm đoàn tụ, còn có hồng bao nữa sao?”
Diệp Tiểu Dung cười hì hì nhích lại gần Trần Giang Hà: “Trần tổng, cần người giúp đỡ không, tôi rất thạo việc phát hồng bao này.”
“Được được được, giao cho chị, A Tuấn, cậu cũng đến giúp phát hồng bao, tiện thể để mắt đến chị Tiểu Dung, trách cho chị ấy đứng giữa kiếm lời.”
Trần Giang Hà vừa giao nhiệm vụ cho Diệp Tiểu Dung và Lý Tuấn, vừa nói đùa.
Lý Tuấn nghe được Trần Giang Hà gọi anh ta, không nói một lời bước đến gần.
“Tam ca, tôi cũng giúp.” Tôn Thiên nhàn rỗi không có chuyện gì đi theo tham gia náo nhiệt.
Toàn bộ quá trình Trần Giang Hà cười hì hì, tính cách này của anh giống như người hướng ngoại, sinh ra đã thích những khung cảnh náo nhiệt như này.
“Đã lâu rồi không gặp Diệc Xu.”
Suy nghĩ Trần Giang Hà chở lóe, tự nhiên nhớ đến cô gái thích yên lặng ở bên cạnh anh.
“Anh, giao thừa vui vẻ.”
Khương Diệc Xu lòng đầy vui vẻ khi nhận được điện thoại của Trần Giang Hà.
“Đang làm gì thế?” Trần Giang Hà mỉm cười hỏi.
“Vừa giúp ba viết câu đối Tết.” Khương Diệc Xu thành thật trả lời, lại hỏi: “Anh bên kia có rất nhiều khách sao, trông có vẻ rất náo nhiệt.”
“Anh đang ở nhà hàng, trư hôm nay mời các nhân viên bữa ăn.” Trần Giang Hà nói.
“Ờ, vậy sau đó anh về nhà đúng không?” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng nói: “Em có thứ này cho anh.”
“Phù bình an sao?” Trần Giang Hà cười suy đoán.
“Không phải.” Khương Diệc Xu khẽ gật đầu, trong tay đang nắm một thứ mà trước đây muốn đưa cho anh nhưng chần chừ không đưa.
“Vậy anh không đoán, lúc về anh sẽ lái xe vòng qua cửa nhà em.” Trần Giang Hà nói.
“Được nha, em đợi anh đến.” Khương Diệc Xu liền vui mừng ngây ngất.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Khương Diệc Xu, tiệc trưa khai tiệc.
“Anh Đặng, anh Tôn, chị Hương Hương, chúng ta ngồi một bàn, đều là người một nhà, mọi người cũng đừng khách sáo với tôi.”
Trần Giang Hà này là ông chủ lớn vừa trẻ tuổi lại dễ gần, nơi làm việc lập quy củ, trên bàn tiệc không phân cao thấp, mọi người đều là anh em, bạn bè, cùng miễn nói từ rượu gì, chỉ cần ngồi xuống uống thỏa thích thôi.
“Chẳng trách nửa năm ngắn ngủi Light Chaser, đã quăng 9527 mười tám con phố, chỉ riêng không khí ăn chung của công ty, đã không đơn giản.”
Đặng Vĩnh Thanh một bên uống rượu, một bên thầm nghĩ: “Ông chủ có năng lực lãnh đạo, nhân viên có sức chiến đấu, đoàn đội có lực ngưng tụ, công ty như này muốn không thành công cũng khó.”
“Trần tổng, tôi mời ngài một lý, chúc ngài càng giỏi càng xuất sắc, luôn gặp nhiều may mắn.”
“Trần tổng, tôi cũng mời ngài.”

Hôm nay Trần Giang Hà vui vẻ, nhân viên mời rượu cơ bản người đến không cự, một vòng, cho dù chỉ là tùy ý nhấp một hợp, cũng uống hơi nhiều, hơi say ngà ngà.
Đôi mắt đang có chút rơi vào mơ hồ, điện thoại trên bàn reo lên.
Trần Giang Hà nheo mắt nhìn ID người gọi điện đến: Cô thư ký nhỏ.
“Ông chủ, giao thừa vui vẻ nha!”
Lời mở đầu của cô thư ký nhỏ, cùng Diệc Xu giống nhau y đúc.
“Không phải nên gọi điện gửi lời chúc vào buổi tối sao?” Trần Giang Hà cười hỏi cô.
“Lúc đầu định gọi cho anh vào tối nay.” Lâm Tư Tề bĩu môi nói: “Nhưng em nghe nói anh len lén mời khách bữa ăn đoàn viên, lại không thông báo trước cho em, em tức giận.”
“Anh tưởng hoạt động này kín đáo, không ngờ vẫn bị em biết, xem ra thật sự có nội gián trong Light Chaser của anh.” Trần Giang Hà nói đùa.
“Là Tử Du nói cho em…” Lâm Tư Tề vội giải thích, tiếp đó sâu kín nói: “Ông chủ, em thật sự nhớ anh.”
“Là ý gì?” Trần Giang Hà hỏi cô.
“Nhà em giường sập, cúp nước cúp điện, chìa khóa mất rồi, hệ thống sưởi sàn cũng lạnh.” Lâm Tư Tề tự biên tự diễn nói.
“Tình huống gì?” Trần Giang Hà nghe không hiểu.
Lâm Tư Tề mím môi, mũi khẽ hít hơi, nhỏ giọng nói một câu: “Anh, em lạnh.”
“Cái này…” Trần Giang Hà lập tức tỉnh rượu một nửa.
“Anh ôm em đi.” Giọng Lâm Tư Tề khẽ nũng nịu.
“Không ôm.” Trần Giang Hà mượn men rượu còn thừa lại, phóng túng vô cùng: “Trừ khi em khóc nói với anh, anh trả tiền cho em đi, bây giờ em nghèo ngay cả cháo bát bảo cũng húp không nổi.”
“Ai ôi.” Lâm Tư Tề dậm chân.
“Đừng nóng.” Trần Giang Hà chợt nghiêm túc, giọng nói trầm thấp lại nghiêm túc: “Anh cũng nhớ em.”
“Nhớ bao nhiêu?” Lâm Tư Tề bĩu môi hỏi.
“Nhiều hơn so với em.” Trần Giang Hà cười nói.
“Ô~em không tin.” Lâm Tư Tề cười một tiếng: “Nhưng nghe được cậu nói nhớ tôi, tôi vẫn rất vui vẻ.”
“Nha đầu ngốc.” Trong lòng Trần Giang Hà mặc niệm, em là bà chủ tương lai của Light Chaser, anh không nhớ em thì nhớ ai.
Buổi trưa uống nhiều, Trần Giang Hà không lái được xe, cuối cùng Triệu Hương Ngưng không uống rượu lái xe đưa anh về Hoàn Thành.
Trong lúc này, Trần Giang Hà không quên nhờ chị Hương Hương đi đường vòng đế nhà họ Khương, nhận được quà của cô rồi sau đó về lại nhà.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận