Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 613: Đồ Khốn Nhà Anh

Chương 613: Đồ Khốn Nhà Anh
Nội dung cuộc họp hôm nay chủ yếu là về việc nhà trường sắp xếp và hướng dẫn huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, lễ khai giảng, đêm liên hoan chào đón tân sinh viên cũng như đánh giá sinh viên Đại học gia nhập Đảng tại trường và lựa chọn sinh viên chuyển trường.
Trần Giang Hà không nghe gì cả, giống như hồi học cấp ba ngồi ở hàng ghế sau nghe giảng, bề ngoài thì khá nghiêm túc nhưng thực ra tay anh đang lén lút nghịch mái tóc dài của cô gái ngồi hàng đầu.
Cảnh ngộ hiện tại của Từ Chỉ Tích cũng giống như cô gái xui xẻo ngồi ở hàng ghế phía trước Trần Giang Hà hồi đó, bị anh ta lén lút chơi đùa.
Rõ ràng là trong lòng đang kìm nén cơn giận, không muốn nhìn thấy Trần Giang Hà càng không muốn để ý đến anh. Nhưng khi anh xuất hiện trong cuộc họp và ngồi cạnh cô, trong lòng lại như cơn sóng cuộn trào. Còn về khi anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc, cô chỉ nghiêng người tránh đi vài lần, nhưng khi phát hiện không tránh được, cô quay lại hung tợn trừng mắt nhìn anh, kết quả là tên này vẫn thích làm gì thì làm nên cô cứ mặc kệ, dù sao thì anh cũng chỉ vuốt mái tóc của mình mà thôi.
Hoàng Dự Chương ở một bên liếc nhìn mấy lần “tương tác nhỏ” giữa Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích, khóe miệng hiện lên nụ cười, trong lòng thở dài : "Vẫn là người trẻ tuổi lãng mạn, trong lúc họp cũng phải giở trò lén lút, khiến lão đồng chí như tôi tim cũng đập thình thịch thịch theo."
Buổi họp kết thúc, lãnh đạo cùng các giáo viên khác lần lượt đứng dậy rời đi nhưng anh vẫn ngồi im như kẻ ngốc.
Từ Chỉ Tích đương nhiên là không để ý tới anh, vuốt thẳng váy, đứng dậy rời đi không nói một lời.
Trần Giang Hà theo sát phía sau.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng của Đoàn Ủy trường không xa, mấy bạn học nam trẻ tuổi đột nhiên chạy tới, người dẫn đầu là một người cao cao cao gầy gầy, nét mặt thanh tú, mặc đồ trắng, anh ta trông có chút đẹp trai giống như ngôi sao nhạc pop Hàn Quốc gần đây nổi tiếng ở châu Á, vừa bước lên, anh ta từ phía sau lấy ra một món quà đưa cho Từ Chỉ Tích, trên mặt mang theo nụ cười: "cô Từ, đây là bức tranh em vẽ cho cô, hy vọng cô thích nó."
"Cảm ơn."
Từ Chỉ Tích nói một tiếng cảm ơn rồi khách sáo mà có khoảng cách nói : “Giáo viên không nhận quà.”
“Đây không phải là quà, đây là tấm lòng của em.” Chàng trai mỉm cười nói, với thái độ chân thành, ánh mắt nồng cháy : “Em thật sự rất thích cô, nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, kiểu tình yêu mà trong lòng không thể dung nạp người khác."
Từ Chỉ Tích vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ tới tân sinh viên năm nhất khóa này lại to gan như vậy, quan trọng là lời tỏ tình này nghe rất quen thuộc.
Đáng tiếc, chàng trai này đã thành công trong việc thổ lộ tình cảm của mình nhưng lại không thành công trong việc không dung nạp một ai trong lòng.
"Vãi."
Trần Giang Hà không nhịn được nữa, trong lòng thầm nghĩ : Mẹ mày, tặng quà thì thôi đi còn tỏ tình nữa. Tỏ tình thì thôi đi, còn ăn cắp lời của mình !
"Bạn học, bạn tên gì ?"
Trần Giang Hà sải bước về phía trước, đứng trước mặt Từ Chỉ Tích, hỏi.
Chàng trai nhìn Trần Giang Hà, biết anh là nhân vật có sức ảnh hưởng công chúng trong trường, nhưng trong mắt lại có chút khinh thường, thách thức tự giới thiệu: “Tôi tên là Lê Doãn Huy, Lê trong lê minh (bình minh), Doãn trong doãn nặc (nhận lời), Huy trong huy hoàng."
Trần Giang Hà gật đầu, sau đó quay đầu nói với Từ Chỉ Tích: "cô Từ, cho anh mượn sổ ghi chép và bút một lát."
Anh trên miệng thì nói là mượn, nhưng thực ra, không đợi cô đồng ý, anh đã trực tiếp lấy nó từ tay cô, lần nữa hướng về phía Lê Doãn Huy, vừa cầm bút ghi chép vừa nói : “Tôi đã ghi tên cậu lại rồi, niệm tình cậu lần đầu phạm lỗi, bên Đoàn Ủy trường đưa ra xử phạt ghi lỗi, thông báo phê bình, nếu có lần sau, buộc thôi học hoặc là đuổi học, chọn một trong hai."
"Dựa vào đâu chứ ?"
Lê Doãn Huy cau mày, nhìn thẳng vào Trần Giang Hà, rất không phục : "Anh nói ghi lỗi là ghi lỗi, anh là hiệu trưởng hay là bí thư ?"
"Đúng là một em trai."
Trần Giang Hà gấp cuốn sổ lại, trong lòng thầm nói : "Nếu tôi thật sự muốn trừng trị cậu, thì sẽ trực tiếp báo cáo hiệu trưởng đuổi học cậu vì tội trêu ghẹo nữ giáo viên, toàn trường không ai dám nói một lời."
Tuy nhiên, với thân phận địa vị hiện tại của Trần Giang Hà, không cần thiết phải khoe khoang trước mặt một đứa em trai như vậy, anh quay người nắm tay Từ Chỉ Tích, đi ngang qua Lê Doãn Huy.
Lê Doãn Huy trố mắt nhìn anh dắt tay Từ Chỉ Tích đi xa, lông ngực giống như đang nén một cục tức, trút ra không được, nguôi đi cũng không xong, cảm giác vô cùng khó chịu.
Từ Chỉ Tích bị Trần Giang Hà dẫn đi một đoạn đường dài, cô mới vùng vẫy muốn hất tay anh ra.
“Em khoan hẵng đi.”
Trần Giang Hà chủ động nói: "Nói chuyện với anh một chút."
“Không có gì để nói.” Từ Chỉ Tích trả lời ngắn gọn, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề nhìn anh.
Nghe được câu này của cô Từ, Trần Giang Hà rất hài lòng gật đầu: "Được rồi, em có thể đi rồi."
"Đồ khốn nhà anh."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận