Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 741: Đừng Xa Tôi Quá Kẻo Bị Lạc

Chương 741: Đừng Xa Tôi Quá Kẻo Bị Lạc
Tuy nhiên, Dương Vãn Tình có đầu óc nhạy cảm nhưng tính tình lại điềm đạm, cô nhìn thấu nhiều chuyện nhưng không nói toạc ra, im bặt và chưa bao giờ nhắc đến đoàn nghệ thuật. Trái lại, còn có phần hứng thú với loại trà mà Trần Giang Hà đã dùng để chiêu đãi hai chị em trong văn phòng.
"Gần đây tổng giám đốc Trần có sao trà không?"
Dương Vãn Tình nhấp một ngụm trà, mỉm cười hỏi.
"Không có." Trần Giang Hà lắc đầu, thầm nghĩ chị Tình đúng là cao thủ, chỉ uống một chén trà cũng có thể nhìn thấy những điều mà hầu hết mọi người không thể hiểu được: "Một người bạn của tôi Triều Sán đang sao."
“Ồ?” Dương Vãn Tình nhướng mày, tươi cười thân thiết: “Bạn ở Triều Sán, chẳng trách, loại trà Phổ Nhị này có vị bình thường, e là giá trị rất xa xỉ”
“Chị Tình thật biết uống trà.” Trần Giang Hà giơ ngón cái lên.
Hiện nay, trên thị trường có rất nhiều mặt hàng được lăng xê thành phong trào, đầu tiên là Tàng Ngao, sau đó là Quân Tử Lan, trà Phổ Nhị, v.v., thậm chí cả nông sản như đậu nành, gừng, tỏi đều có tư bản đầu tư, người sau lại tiến lên điên cuồng lăng xê.
Có một số người đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng có nhiều người lỗ sạch vốn rồi táng gia bại sản chưa kể còn ôm một đống nợ.
Người bạn Triều Sán sao trà mà Trần Giang Hà vừa nhắc tới không ai khác chính là bạn cùng phòng Lưu Đống Lương.
Tên Lão Lưu đó nhìn có vẻ giản dị, lương thiện nhưng thực chất lại rất khôn ngoan, lúc xào cổ phiếu luôn điên cuồng luyện tập kỹ năng đầu sắt, cho dù có va vào tường cũng không bao giờ nhìn lại, như là đang đóng học phí mà thôi.
Sau nhiều lần thất bại trên thị trường chứng khoán hơn nữa lại có thầy ở bên cạnh, liên tục rút ra bài học tổng kết kinh nghiệm nên đã sớm nhận ra ý nghĩa thực sự của tài chính - mô hình Ponzi.
Cho nên, cách đây một năm Lưu Đống Lương đã huy động được hai triệu để đăng ký thành lập công ty, đồng thời dùng ảnh hưởng của gia đình mình để nhắm thẳng vào các thương nhân buôn trà giàu đến chảy mỡ ở thành phố trà.
Để tránh rủi ro, người bạn cùng lớp Lưu Đống Lương luôn bỏ qua các môn tự chọn và bắt buộc, nhân cơ hội chưa từng có để tham gia nhiều khóa học lớn về tài chính, thậm chí còn học nguyên văn các quy định pháp luật về vấn đề này.
Khi mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, lại kéo Vương Viễn Bằng và người cha thật sự có mỏ của cậu ta vào một vòng lừa đảo khác, thế nên trong thời gian này giá trà Phổ Nhị trên thị trường đã tăng vọt, còn mỗi ngày một giá, tạo ra lợi nhuận kếch xù sánh ngang với “huyền thoại” tài chính.
Nếu như làm đúng cách, một đợt này không chỉ giúp Lão Lưu đạt được tự do tài chính mà còn có thể thành danh, rút lui an toàn. Thậm chí còn có thể bổ sung thêm nhiều màu sắc cho tờ rơi tuyển sinh năm nay của Đại học Tài chính Quảng Đông.
Còn Trần Giang Hà với giá trị con người bây giờ đã không cần phải đi đường ngang ngõ tắt để kiếm tiền như vậy nữa, mà anh chỉ sở hữu một nửa trong số vốn khởi nghiệp hai triệu của Lão Lưu dưới danh nghĩa tư bản Giang Hà thôi.
Rốt cuộc thì đâu có ai chê tiền nhiều?
Lùi lại một bước, về cơ bản từ khi Trần Giang Hà khởi nghiệp đến nay chưa từng phạm phải sai lầm nào, bây giờ tập đoàn đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, dù thế nào đi nữa cũng phải mắc phải một số sai lầm đối với những cấp cao có cơ cấu lớn, chức vụ rất cao, nhóm quan to không thích lấy không lợi ích, tạo một cơ hội để trả ơn cho anh.
Cái gọi là cái lý đối nhân xử thế chính là chú trọng có qua có lại, từ bạn đến tôi tạo thành một vòng lợi ích khép kín, người chỉ biết lấy mà không cho ra hoặc chỉ hưởng lợi mà không làm gì thì không ai thèm chơi với họ.
"Trên đường tới đây, thấy đường hoa giấy ven sông khá sôi động, cậu có thể đi với tôi tới đó nhìn chút được không?"
Buổi trà chiều đến ba giờ rưỡi, Dương Uyển Oánh nghe điện thoại rồi rời đi trước. Và Dương Vãn Tình cũng không có ý định ở lại văn phòng của Trần Giang Hà quá lâu, trước khi đi cô chợt nảy ra ý định muốn mời anh đi dạo bên bờ sông.
"Được thôi."
Đây là lần đầu tiên Dương Vãn Tình chủ động mời, hơn nữa cô còn đặc biệt đề cập đến "hoa giấy", nên đương nhiên Trần Giang Hà sẽ không từ chối.
Quảng Châu còn được gọi là "Thành phố cừu" và "Thành phố hoa", cái trước bắt nguồn từ thần thoại và truyền thuyết, còn cái sau bắt nguồn từ việc thành phố quanh năm luôn có hoa nở rộ, trăm hoa đua sắc nên "Hội hoa xuân" hàng năm cũng rất có đặc sắc địa phương.
Trước đây, “Hội hoa xuân” thường mở trước Tết Nguyên đán ba ngày và đến ngày mồng một tháng giêng âm lịch mới kết thúc.
Đại khái năm nay "Tháp Quảng Châu" sắp hoàn thành, việc xây dựng khu đô thị mới Châu Giang đang bắt đầu thành hình, vì thế chợ hoa hai bên bờ sông Châu Giang đã kéo dài đến mùng tám tháng giêng âm lịch và vẫn còn rất náo nhiệt.
"Đông đúc quá."
Bình thường công việc Dương Vãn Tình quá bận rộn nên hiếm khi ra ngoài đi dạo, bây giờ tới trăm hoa đua nở, cây lá xanh tươi, xung quanh dòng người chen chúc nhau làm cho phố xá sầm uất, lại cho cô cảm giác khá phấn khích.
"Đừng xa tôi quá kẻo bị lạc."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận