Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 563: Ngày Mai Có Kịch Hay Xem Rồi

Chương 563: Ngày Mai Có Kịch Hay Xem Rồi
“Anh Bằng, hay là đừng vào nữa, trong quán bar toàn mấy chuyện ba lăng nhăng thôi." Tôn Thiên kéo tay áo Vương Viễn Bằng, có chút lo lắng khuyên nhủ.
Vương Viễn Bằng cười vỗ vỗ mu bàn tay Tôn Thiên, vẻ mặt thoải mái nói: "Quán bar bên đường Tân Giang tương đối chính quy, đều là nơi có người che chở, tôi tới rất nhiều lần, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện gì.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Lưu Đống Lương: "Anh Lưu, anh là lão đại ký túc xá, anh nói gì đi.”
“Tôi thế nào cũng được.” Lưu Đống Lương nhún vai, hỏi nhóm nữ sinh phòng 711: “Mấy cô thì sao?”
Việc tới quán bar này chính là do các nữ sinh kia đề nghị, tới cửa rồi còn do dự không vào cũng là các cô, đây cũng là bệnh chung của rất nhiều cô gái. Đối với một số sự vật kích thích mới mẻ thì cực kỳ tò mò, rất muốn tìm hiểu đến cùng, nhưng khi chỉ còn cách nó một bước, lại không tự mình đưa ra được quyết định.
“Quên đi quên đi, vẫn là trở về thôi, an toàn là trên hết!”
Đang lúc mọi người quyết định đi hay ở, Trương Khải mở miệng nói: "Nếu ở bên trong uống nhiều, lỡ gây ra chuyện, ai cũng không gánh vác nổi.”
“Anh Khải nói đúng." Tôn Thiên vừa phụ họa, vừa quay đầu nhìn về phía Lưu Tử Du.
“Vậy trở về thôi.”
Lưu Tử Du quyết định nói.
“Về đâu vậy, mấy em gái.”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác lông chồn màu đen, đầu cạo trọc, trên cổ đeo dây xích vàng đi tới, dáng vẻ côn đồ đến gần Lưu Tử Du, vươn tay muốn sờ gương mặt nhỏ nhắn của cô: "Mấy em gái thật dễ thương, cùng anh trai vào trong chơi đùa một chút, anh sẽ cho các em trải nghiệm mấy thứ rất kích thích, đương nhiên là miễn phí hết, thế nào?”
Tôn Thiên thấy thế, đang muốn tiến lên ngăn cản, chợt phát hiện có người nhanh hơn mình, sải bước xông tới, một cước liền đạp ngã tên đầu trọc này, sau đó nhổ một ngụm nước miếng vào mặt hắn: "Mẹ nó, đồ chó má, dám ở cửa quán bar giở trò lưu manh?”
Tên đầu trọc ngã sõng soài dưới đất muốn đứng lên đánh trả, nhưng khi nhìn thấy người vừa đạp hắn ngã, lập tức xụi lơ, khuôn mặt tươi cười xin lỗi: "Anh Vinh, ngại quá, em uống hơi nhiều, đầu óc không tỉnh táo, anh đại nhân đại lượng tha cho em một lần này.”
“Cút." Anh Vinh hừ lạnh một tiếng.
Tên đầu trọc lập tức đứng lên, nhanh chân bỏ chạy.
“Chờ đã." Anh Vinh gọi hắn lại.
Tên đầu trọc lập tức dừng bước, quay đầu lại.
“Ai cho mày đi đường đó." Anh Vinh giơ tay châm điếu thuốc, hời hợt nói:" Đi đường cống thoát nước.”
“Được ạ." Gã đầu trọc không dám chống đối, ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn chân trước vừa rời đi, chân sau có mười mấy người trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen cất bước đi tới phía sau anh Vinh.
"Nhìn dáng vẻ này của các cô cậu, hẳn đều là học sinh đi?"
Anh Vinh xoay người nhìn đám người Lưu Đống Lương, lại cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không còn sớm, mau về nhà đi, đừng lêu lổng bên ngoài giờ này.”
"Cảm ơn anh."
Mọi người nói tiếng cảm ơn, đang muốn rời đi, chợt phát hiện một chiếc Rolls Royce sáng loáng dừng ở cách đó không xa, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, trong đó người phụ nữ kia, mọi người nhìn thấy đều có chút kinh ngạc, vậy mà lại là Lý Niệm Đào.
“Đi thôi, đi thôi.”
Lưu Đống Lương như muốn tránh hiềm nghi, vội vàng dẫn mọi người rời đi.
Lý Niệm Đào căn bản không nhìn bọn họ, ánh mắt của cô ta từ lúc xuống xe, chỉ tập trung duy nhất trên người anh Vinh.
“An Tử, cậu khoa trương dẫn gái ra ngoài chơi như vậy, vị họ Dương kia nhà cậu không có ý kiến sao?" Anh Vinh không mặn không nhạt hỏi một câu.
"Ý kiến của cô ấy rất quan trọng sao?"
Triệu Thụy An cười lạnh một tiếng, trở tay vỗ mông Lý Niệm Đào, nói: "Tôi ở bên ngoài muốn chơi thế nào thì chơi, cô ấy không xen vào.”
Anh Vinh nhìn Lý Niệm Đào, nghiền ngẫm nở nụ cười: "Đám nhà giàu các cậu, đều thích thể loại này à?”
“Hả?" Triệu Thụy An nhướng mày, nghĩ thầm Anh Vinh không phải nhìn trúng gái của mình rồi đấy chứ.
“Dáng dấp rất xinh đẹp, đáng tiếc quá nhỏ, tôi thích cỡ lớn cơ.”
Anh Vinh búng tàn thuốc, trêu chọc một câu, hỏi Triệu Thụy An: "Cậu đêm nay hẹn tôi tới, có chuyện gì quan trọng sao?”
“Đương nhiên là có." Triệu Thụy An cười cười: "Đi vào trong, vừa chơi vừa nói.”
“Không cần thiết." Anh Vinh xua tay: "Ra ngoài nói chuyện đi, thời gian của tôi rất quý giá.”
“Cũng được." Triệu Thụy An quay đầu lấy ra một hộp xì gà, mở bao đưa cho anh Vinh. “ Anh thử cái này xem, hàng Cuba, một điếu hai mươi ngàn đó.”
“Hút không quen." Anh Vinh mỉm cười từ chối: "Có gì nói thẳng luôn đi.”
"Thành phố đại học Long Động có một sinh viên khởi nghiệp tên là Trần Giang Hà rất nổi tiếng, Anh Vinh có từng nghe nói đến hắn chưa?"
“Có nghe qua." Anh Vinh gật đầu.
Triệu Thụy An tiếp tục nói: "Công ty internet và môi giới bất động sản mà hắn ta đang kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền, nếu vài năm sau thành công niêm yết, vốn hóa thị trường có thể đạt tới hàng chục tỷ thậm chí hàng trăm tỷ.”
“Nhiều như vậy cơ à?" Hai mắt Anh Vinh sáng ngời.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận