Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 133: Hầy, Có Một Vài Người Tới Không Đúng Lúc Gì Cả

Chương 133: Hầy, Có Một Vài Người Tới Không Đúng Lúc Gì Cả
"Sẽ là vỗ bàn bảo mình cút đi, hay là chống đỡ áp lực để bảo đảm cho sự bình an của mình, rửa mắt mong đợi."
Trần Giang Hà âm thầm căn nhắc.
"Cậu sao thế?"
Từ Chỉ Tích thấy sau khi Trần Giang Hà mở bưu kiện ra, sắc mặt liền thay đổi, nhịn không được hỏi thăm một câu.
Trần Giang Hà vốn dĩ chẳng sao cả, nhưng thấy Từ Chỉ Tích quan tâm anh như thế, đam mê diễn xuất lại bùng cháy, hít mũi một cái, sắc mặt buồn bã, tròng mắt đỏ hoe, bộ dạng trông như muốn khóc lại cố nén nước mắt, cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Từ Chỉ Tích cảm thấy không thích hợp, lập tức đứng dậy ân cần hỏi thăm.
"Không có việc gì cả."
Trần Giang Hà lắc đầu, bày ra vẻ tôi buồn nhưng tôi không nói, tôi rất kiên cường, làm cho Từ Chỉ Tích vô cùng hoang mang.
Tuy rằng Trần Giang Hà không nói gì, nhưng tay lại làm như vô tình để lộ ra bức thư của luật sư cho Từ Chỉ Tích thấy.
Từ Chỉ Tích quan sát, kết hợp với lời nói "đánh nhau", "công ty lớn kiện",...mà tên nhóc xấu xa này đã nói ở ký túc xá của cô, lập tức bừng tỉnh.
Cô vừa định hỏi tình hình cụ thể, thì Trần Giang Hà đã buồn bực nói:
"Cô Từ, em thấy trong lòng hiện tại rất lo lắng, rất khó chịu, cô có thể ôm em một cái được không?"
"Hả?"
Từ Chỉ Tích run lên.
Nếu như là bình thường, cô Từ sẽ cảm thấy tên nhóc Trần Giang Hà chắc chắn lại có ý đồ xấu xa với mình, nhưng bây giờ...bức thư luật sư của tập đoàn Xí Nga, chắc nó đã tạo ra một áp lực rất lớn đối với tâm lý của anh.
Từ Chỉ Tích nghĩ tới đó liền đi về phía trước hai bước, đưa tay ra ôm lấy Trần Giang Hà, dịu dàng vỗ vai anh một cái, nhỏ giọng trấn an:
"Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu."
"Nói tôi nghe thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Chỉ Tích hỏi.
"Không có gì, em có thể tự lo được."
Trần Giang Hà hít sâu một hơi, trở tay ôm chặt lấy Từ Chỉ Tích.
Ôm chặt lấy giây phút dịu dàng hiện tại của cô, nó làm dịu đi tất cả sự lo lắng bất an của anh.
"Cậu...cậu không thành thật."
Từ Chỉ Tích nói một câu hai nghĩa, tên nhóc xấu xa này phạm tội không chịu kể ra tình hình cụ thể cho cô nghe thì thôi đi. Lúc cô ôm anh trấn an, anh lại có ý đồ xấu xa, phản ứng rất lớn.
"Lúc nãy cậu ta sẽ không phải là đang đào hố mình đâu nhỉ?"
Từ Chỉ Tích thầm nghĩ, lợi dụng sự quan tâm của cô giáo, mưu đồ bất chính, chuyện này chỉ có tên nhóc xấu xa này là làm được.
Cũng may là trong văn phòng không còn ai khác, Trần Giang Hà cũng không được một tấc lại tiến một thước. Từ Chỉ Tích nghĩ anh gặp phải chuyện phiền phức như thế, ôm một cái để trấn an, giúp anh giảm bớt áp lực tâm lý cũng không phải là không được.
"Cô Từ, em muốn hôn cô, được không?"
Từ Chỉ Tích vừa cảm thấy ôm một cái không thành vấn đề gì cả, thì Trần Giang Hà đã đưa ra một yêu cầu càng quá đáng hơn.
Nhưng mà, so với việc trước đó bị anh đặt lên trên tường trực tiếp hôn, thì lần này đã lễ phép hơn rất nhiều, trước khi hôn còn biết phải hỏi.
"Không thể."
Từ Chỉ Tích đương nhiên là từ chối:
"Ôm một cái là được rồi."
Cô vừa nói xong, Trần Giang Hà đã tiến tới hôn lên gò má cô một cái, sau đó trượt dần xuống gương mặt, đến môi của cô.
Con gái nói không là có, ôm chặt như thế, hôn một cái thì có sao? Hoàn toàn không quá phận.
Gương mặt xinh xắn của Từ Chỉ Tích lập tức ửng hồng, tim đập nhanh, hoang mang, cô rất muốn đẩy Trần Giang Hà ra, thế nhưng người cô lại rất tê dại, tay chân mềm nhũn, muốn mở to mắt ra, nhưng mắt lại không nghe theo lời của não, vô thức nhắm mắt lại.
Đây chính là văn phòng, Trần Giang Hà...sao dám?
"Lạch cạch."
Tiếng đẩy cửa vang lên hết lần này tới lần khác, tiếng của Bạch Khải Đông vang lên:
"Cô Từ, nhà ăn mới mở một quầy đồ chiên xào của Shunde Flavor, ăn cực kỳ ngon, tôi có mua về cho cô..."
Bạch Khải Đông nói được phân nửa liền im bặt, đờ cả người ra.
Tuy rằng sau khi gã đi vào trong, Trần Giang Hà đã buông cô Từ ra, không nhìn thấy hình ảnh hai người hôn nhau, nhưng chỉ thấy gò má phiếm hồng và vẻ mặt hoảng hốt của cô Từ thôi đã đủ làm cho Bạch Khải Đông cảm thấy như bị sét đánh.
Nếu như nói trước kia, khi Trần Giang Hà thân thiết với cô Từ ở trong văn phòng, nhà ăn hay dưới tòa lầu dành cho giáo viên, công chức chỉ là cho Bạch Khải Đông ăn món khai vị, thì ngày hôm nay chính là một bàn Mãn Hán toàn tịch. Một bàn tiệc có trăm món ngon đang chờ đợi gã, đủ để gã có thể ăn đến mức bể bụng, qua đời ngay tại chỗ.
"Hầy, có một vài người tới không đúng lúc gì cả."
Trần Giang Hà hít một hơi thật sâu, tiếc nuối nói với Từ Chỉ Tích:
"Cô Từ, em còn có việc, em đi về trước."
Từ Chỉ Tích nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi không trả lời.
Bạch Khải Đông đứng ở trước cửa, gã nhìn chằm chằm vào Trần Giang Hà, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì lúc này anh đã bị thiên đao vạn quả rồi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận