Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 286: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Chứ

Chương 286: Kiếp Trước Tôi Đã Tạo Nghiệp Gì Chứ
Trần Giang Hà nhíu mày, trong lòng vô cùng vui vẻ, trên đời này có một số chuyện chính là kỳ diệu như thế, đôi khi bản thân chỉ thầm hát một bài nào đó trong đầu thôi, lại đúng lúc nghe thấy người bên cạnh mình cũng đang hát bài hát đó.
"Giọng của cô Từ khi hát nhạc thiếu nhi rất độc đáo, vô cùng sinh động."
Trần Giang Hà vui vẻ đứng ngoài cửa nghe một lúc mới gõ cửa.
Bây giờ Từ Chỉ Tích không cần nhìn mắt mèo nửa, chỉ cần nghe cách gõ cửa thôi đã biết người bên ngoài là Trần Giang Hà.
Mấy ngày gần đây cửa hàng online của Từ Chỉ Tích bán được không ít đơn, niềm vui khi xây dựng sự nghiệp bao vây lấy cô, mặc dù có hơi mệt, nhưng tâm trạng lại rất vui.
Trần Giang Hà vừa đi vào trong phòng đã ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt của Từ Chỉ Tích. Anh đóng cửa lại, nhìn cô, dù trước kia đã từng nhìn thấy khoảnh khắc cô gợi cảm nhất, nhưng bây giờ anh vẫn bị sự xinh đẹp của cô làm cho kinh ngạc.
Từ Chỉ Tích mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, mái tóc dài mềm mượt được búi lên lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp. Chiếc váy ngủ làm tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô, làm cho nhan sắc vốn đã cực kỳ xinh đẹp, dưới sự trợ giúp của hai màu sắc tương phản đen và trắng càng trở nên động lòng người hơn. Nếu như nhất định phải dùng từ đó để miêu tả, thì trong lòng Trần Giang Hà chỉ nghĩ đến bốn chữ: Báu vật nhân gian.
"Cậu ngu người rồi à."
Từ Chỉ Tích thấy Trần Giang Hà nhìn mình ngẩn người liền cười, đưa tay ra lắc lắc trước mắt anh, nói:
"Nhìn chằm chằm hoài không chán à?"
"Sẽ không, có nhìn bao lâu cũng không chán."
Trần Giang Hà lắc đầu, nắm chặt lấy tay của Từ Chỉ Tích, kéo cô tới trước mặt, một tay khác thì mò ra sau lưng, giống như làm ảo thuật biến ra một hộp quà, đưa cho cô:
"Mở ra xem đi."
Từ Chỉ Tích nhận lấy hộp quà. Sau khi mở ra, cô nhìn thấy một chiếc dây chuyền óng ánh, trong suốt được thiết kế vô cùng tinh xảo, lại không kém phần trang nhã.
"Sợi dây chuyền này đẹp thật đó."
Đôi mắt Từ Chỉ Tích sáng lên, nhìn Trần Giang Hà:
"Tặng cho tôi hả?"
"Không phải, tặng cho em gái khác, nhờ cô xem dùm."
Trần Giang Hà lấy sợi dây chuyền ra:
"Có thể tặng cho cô cái hộp."
"Hừ!"
Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một cái, tức giận tới mức muốn đi vào bếp lấy cái chảo đánh tên xấu xa này ra ngoài.
"Đừng nhúc nhích."
Trần Giang Hà bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy cô, thành thật nói:
"Em đeo lên cho cô."
"Không phải tặng cho tôi thì đeo lên cho tôi làm gì."
Từ Chỉ Tích tức giận liếc anh.
"Lỗi của em, xin cô cho em nói lại một lần nữa."
Trần Giang Hà nói.
"Nói đi."
Từ Chỉ Tích cho anh một cơ hội.
"Cô quay qua đây nhìn em nè."
Trần Giang Hà nhân cơ hội nào đưa ra yêu cầu.
Từ Chỉ Tích cắn môi, do dự vài giây mới xoay mặt qua nhìn anh.
"Chụt."
Trần Giang Hà vô liêm sỉ mà lại gần hôn một cái, ngay khi cô vừa định đánh người thì anh nghiêm túc nói:
"Cô là vợ của em, em mua dây chuyền không tặng cho cô thì tặng cho ai?"
"Ai là vợ cậu, không biết xấu hổ..."
Gương mặt xinh đẹp của Từ Chỉ Tích đỏ bừng lên, dùng hai tay bóp lấy eo của anh, định dùng sức nhưng lại không nỡ.
Tên xấu xa này lúc nào cũng chọc cho cô tức giận, sau đó lại dỗ dành cô, làm cô vừa yêu vừa hận.
Trần Giang Hà dịu dàng đeo dây chuyền lên cho cô, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi chóp mũi của cô, vừa cười vừa nói:
"Tức giận mà cũng đẹp tới như thế, kiếp trước em đã tạo nghiệt gì mà lại có thể gặp được một chú tôm hùm nước ngọt xinh đẹp như này."
"A..."
Trần Giang Hà vừa nói xong liền hút một ngụm khí lạnh, nếu nói lúc nãy sức của cô chỉ như một con tôm hùm nước ngọt, thì bây giờ nó đã tiến hóa thành cua Hoàng Đế rồi.
Trần Giang Hà cũng không phải là người sẽ chịu thiệt, anh ôm lấy Từ Chỉ Tích, trực tiếp hôn cô. Hôn tới mức chân cô mềm nhũn, cánh tay đương nhiên cũng thả lỏng ra.
"Được rồi, không được phép hôn."
Từ Chỉ Tích đưa tay ra ngăn anh lại, đôi mắt ngập nước xinh đẹp lại mơ màng:
"Cậu thành thật một chút. Năm nay trường học rất chú trọng việc giáo dục tư tưởng, cường điệu tình yêu giữa giáo viên và..."
Từ Chỉ Tích nói được một nửa thì không nói nữa.
"Cố vấn cũng đâu phải là giáo viên, nói đúng hơn thì em nên gọi cô là đàn chị thì phải?"
"Đàn chị?"
Từ Chỉ Tích nháy mắt mấy cái, suy nghĩ của tên nhóc này đúng là khác người thật.
Trần Giang Hà nghiêm túc nói:
"Em gọi cô, cô dám nhận không, Tiểu Tích Tích?"
"Không dám, không dám."
Từ Chỉ Tích liên tục lắc đầu, ho nhẹ hai tiếng:
"Nghiêm túc một chút, gọi là cô."
"Cô Từ."
Trần Giang Hà lập tức nghiêm túc gọi.
Từ Chỉ Tích ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ngoài sự nghiêm túc, anh càng làm cho người ra run sợ...
"Cắn cậu ta."
Trong đầu Từ Chỉ Tích đột nhiên lóe lên suy nghĩ này, cô biết lúc này tuyệt đối không được mềm lòng, cho nên lập tức chủ động hôn anh, sau đó thay đổi vị trí của mục tiêu, cắn lên vai anh.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận