Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 644: Thế Giới Bừng Sáng

Chương 644: Thế Giới Bừng Sáng
Cúi đầu nhìn xuống, Từ Chỉ Tích khụt khịt, khe khẽ nức nở : “Trước đây em rất ít khi khóc, bởi vì tên khốn nhà anh, mà em không biết đã khóc bao nhiêu lần. Mỗi lần nghe nhạc hay đọc sách, đều vô duyên vô cớ muốn khóc."
"Sau này anh sẽ không bao giờ làm em khóc nữa." Trần Giang Hà giơ tay lau nước mắt cho cô.
"Nói thì nghe hay lắm."
Từ Chỉ Tích rưng rưng nước mắt khịt mũi : “Em phải về ký túc xá đi ngủ rồi.”
"Anh ở bên cạnh em." Trần Giang Hà nói.
“Không cần anh bên cạnh.” Từ Chỉ Tích từ chối nói : “Anh chỉ được phép ngủ trên sô pha thôi.”
"Được." Trần Giang Hà gật đầu.
Trong lòng anh biết rất rõ, mọi chuyện tối nay chỉ là một bước tiến lớn để quay lại với nhau, và vẫn còn một chặng đường dài phía trước để quay lại với nhau theo đúng nghĩa, có lẽ chỉ khi cô Từ và Khương Diệc Xu gặp nhau thì sự việc mới hoàn toàn rõ ràng.
Sau khi vào ký túc xá 502, Trần Giang Hà đi vào phòng tắm tắm rửa, Từ Chỉ Tích đang ở trong phòng sấy tóc.
Hai người xong việc đã là 1h30 sáng, Từ Chỉ Tích nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, mới ôm chăn đi tới phòng khách.
Trần Giang Hà bận rộn suốt một ngày, chuyến đi từ Thượng Hải trở về Quảng Đông cũng rất mệt mỏi, lại còn giở trò lưu manh ở dưới mưa, mới nằm xuống mấy phút thì đã ngủ say.
Từ Chỉ Tích nhìn thấy Trần Giang Hà chỉ mặc quần lót, nằm ngửa ngủ ngon lành trên ghế sô pha. Hai chân giơ rất cao, cô chớp chớp mắt, tiến lại gần đắp chăn cho anh, tiện tay giúp anh duỗi thẳng chân.
"Anh Vương, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh khiến tôi đợi thật khổ sở."
Trần Giang Hà khẽ lẩm bẩm, đang nói mơ.
Từ Chỉ Tích nghe thấy tiếng nói, tưởng anh vẫn còn tỉnh, quay lại thì thấy anh đang ngủ như con heo vậy.
Đang định đứng dậy đi vào phòng thì lại nghe thấy Trần Giang Hà lẩm bẩm câu nói mơ thứ hai : "Giới thiệu với anh, đây là bạn gái của tôi, Từ Chỉ Tích."
"Ai là bạn gái của anh chứ ?"
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng lườm anh một cái, trong lòng trách móc : “Lời nói mơ mà cũng có thể nối liền, tư duy lại sáng suốt như vậy, đúng là đồ khốn nạn.”
……
Sáng hôm sau, sau cơn mưa bầu trời trong xanh, khi mặt trời xuyên qua tầng mây giống như khui một chai rượu ngon được đậy kín từ lâu, ánh sáng màu đỏ cam chiếu xuống nhân gian.
Trần Giang Hà ngủ trên sô pha cả đêm, khi mở mắt tỉnh dậy thì vừa mới bảy giờ, mùi thơm cháo tràn ngập phòng khách.
Trần Giang Hà đứng dậy liếc nhìn về phía phòng bếp, nhưng không thấy bóng dáng của cô Từ, anh bước đến cửa phòng ngủ thì nhìn thấy cô đang kẻ lông mày trước gương.
Từ Chỉ Tích liếc nhìn thấy anh, mím môi, xoay người cầm một bộ quần áo sạch ở đầu giường lên đưa cho anh : “Thay quần áo xong, đến phòng bếp giúp em kiểm tra cháo trong nồi, chắc là có thể tắt bếp được rồi.”
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, lúc đưa tay nhận lấy quần áo, anh nghiêm túc nhìn Từ Chỉ Tích.
Từ Chỉ Tích tránh ánh mắt của anh, quay lại trước gương tiếp tục vẽ lông mày.
Hôm nay là ngày chính thức kết thúc khóa huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên trường Đại học Tài chính. Theo thông lệ của trường, ban ngày sẽ tổ chức một loạt buổi biểu diễn và buổi tối sẽ tổ chức tiệc chào mừng tân sinh viên, sau ngày hôm nay, các tân sinh viên năm nhất mới bắt đầu khai trường theo đúng nghĩa.
Ăn sáng xong còn chưa đến chín giờ, cô Từ phải đến Trung tâm Khởi nghiệp Sinh viên Đại học làm việc, sau khi Trần Giang Hà đưa cô đến đó liền quay trở về ký túc xá 414.
Vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian này tất cả bạn cùng phòng đều đang nằm trên giường ngủ, nhưng không ngờ rằng mọi người đều đã thức dậy, hơn nữa từng người đều ăn diện đồ mới.
Lưu Đống Lương đang chỉnh sửa vạt áo trước gương, Tôn Thiên đang sấy tóc, Trương Khải cúi đầu dùng bàn chải chải đôi giày thể thao màu trắng trên chân, còn Lý Tuấn dùng chiếc khăn nhuộm xi đánh giày màu đen để đánh bóng đôi giày da của mình.
Người phóng túng nhất đương nhiên là Vương Viễn Bằng, anh chàng này làm kiểu tóc giống với Thần cờ bạc Pháp Ca, mặc một bộ vest đẹp trai vào ngày nóng bức, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long tỏa ra từ người anh ta.
"Cốc cốc cốc."
Trần Giang Hà giơ tay gõ cửa, trầm giọng nói: "Tất cả đừng nhúc nhích, hội học sinh sẽ kiểm tra phòng."
Mấy anh em sững sờ một lúc, sau đó quay lại nhìn thấy Trần Giang Hà, tất cả đều bỏ dở việc đang làm rồi chạy ra cửa như một tổ ong, ôm ấp, lôi kép, kẹp chặt lấy anh như đang rất vui mừng.
"Mẹ nó, giữa thanh thiên bạch nhật, mấy người không có văn hóa này ôm ôm ấp ấp tôi như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Dừng tay, mấy người nhanh dừng tay lại."
"Vãi, ai đang mèo mả gà đồng !"
Trần Giang Hà chửi rủa vài câu nhưng vẫn không ngăn cản lại được sự nhiệt tình của các anh em, dứt khoát tung đại chiêu : "Sờ top ! Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho dừng buổi biểu diễn tối nay.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận