Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn

Chương 234: Trẻ Ranh

Chương 234: Trẻ Ranh
Thời tiết những ngày này rất tốt, bầu trời ngày nào cũng trong xanh, nhiệt độ không khí cao hơn tháng 1, 26, 27 độ C, có gió nhẹ quất vào mặt, ánh nắng không khô khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Thời tiết tốt, khiến tâm trạng mọi người cũng tốt theo, bây giờ các quán ăn trên đường, ngõ hẻm cũng không còn tấp nập như trước, chủ quán rảnh rỗi nên việc mua bán mang đi cũng dễ dàng hơn trước.
"Này, đây không phải là Trần Giang Hà của công ty 9527 sao? Mấy tháng không gặp, anh vẫn đang làm việc sao?"
Khi Trần Giang Hà dẫn đội càn quét khu Bạch Vân của thôn Vĩnh Thái, tình cờ gặp được Nhu Mễ Mua Nhóm do Lý Thiên Hải dẫn đầu.
Đã lâu không gặp, chất lượng quần áo của tên Lý Thiên Hải này đã tăng lên mấy cấp, mặc đồ hàng hiệu, từ đầu đến chân đều giống giới tinh anh thành thị.
Còn Trần Giang Hà thì ăn mặc giản dị, trên cổ đeo thẻ công tác, sau lưng đeo ba lô vải, nhìn không giống giám đốc chút nào mà hoàn toàn giống một nhân viên bán hàng cấp thấp.
"Tiểu Lý, nghe nói bây giờ cậu khá lắm?"
Trần Giang Hà ngó liếc nhìn Lý Thiên Hải một cái, mở miệng kêu một tiếng "Tiểu Lý", suýt nữa đã khiến anh ta cảm thấy bất an.
"A." Lý Thiên Hải đi tới trước mặt Trần Giang Hà, cười nói: "Tôi hiện tại là phó giám đốc ở Nhu Mễ Mua Nhóm chi nhánh Quảng Đông, còn cậu thì sao?"
“Tôi?” Trần Giang Hà mỉm cười, tùy ý đưa thẻ công tác cho anh ta xem, thở dài nói: “Tôi thì không tốt lắm, chỉ miễn cưỡng cao hơn anh nửa cấp thôi.”
Lý Thiên Hải nhìn thẻ công tác của Trần Giang Hà, hơi nheo mắt lại, trong lòng có chút không vui nhưng lại nói: "Vậy đúng là cậu không tốt lắm rồi, công ty 9527 có nền tảng nhỏ như vậy, làm giám đốc có ý nghĩa gì? Cũng chỉ giống như những người ở tầng chót, dãi nắng dầm mưa làm việc, cực khổ cả tháng kiếm được mấy đồng tiền?”
"Đúng vậy, Nhu Mễ Mua Nhóm của các cậu vẫn trâu bò hơn." Trần Giang Hà không phản bác mà còn mỉm cười khen ngợi.
"Không phải trước đây cậu nói muốn thuê văn phòng ở CITIC Tower sao? Bây giờ thì sao?"
Lý Thiên Hải không tiếc công sức giẫm Trần Giang Hà một cái, rồi lấy điện thoại vừa mới mua ra, mở bản lương cho anh xem: “Đây là tiền lương tháng trước của tôi, tổng lương cơ bản cộng hoa hồng và tiền thưởng cuối năm là 22.000! Thế nào, có ghen tỵ không?"
"Trước đó tôi đã nói với cậu rồi, khoảng cách giữa người với người sẽ càng ngày càng xa, người như cậu cũng chỉ là vật chất biểu diễn, mà tôi thì khác với cậu." Lý Thiên Hải kiêu ngạo nói.
"Trẻ ranh."
Trần Giang Hà lắc lắc đầu tặng cậu ta hai chữ, sau đó dùng tay trái cởi ba lô ra, cười lạnh lùng mở khóa kéo, lộ ra một xấp tiền mặt, mỉm cười nói: “Tôi không muốn làm cậu giật mình, nhưng ai bỉu cậu lại muốn khoe khoang trước mặt tôi."
"Được rồi, không giả vờ nữa, tôi lật bài đây. Đây là tiền lương, hoa hồng và tiền thưởng tháng này chỉ có 100.000, đúng là kém hơn cậu nhiều."
Lý Thiên Hải á khẩu, không trả lời được.
Vẻ mặt những nhân viên Nhu Mễ Mua Nhóm đi theo anh ta đi gặp phó tổng thanh tra cũng có chút kỳ lạ, sợ đụng vào người anh ta sẽ bị xui theo, cho nên đều quay người chuồn đi.
"Tại sao không trả lời, phong thái khoe khoang tiền lương trước mặt tôi khi nãy của cậu đâu rồi?"
Trần Giang Hà lấy một điếu thuốc ra hút, lúc nhả khói ra thì lắc đầu nói:
"Nhu Mễ Mua Nhóm mấy người lớn, nhưng lại quá máy móc. Tổng lương cứng cộng với tiền thưởng phần trăm của phó tổng thanh tra khu vực Quảng Đông chỉ có hơn 20.000 tệ, còn chẳng bằng lương của sinh viên làm thêm dưới tay tôi nữa, chó nghe xong cũng lắc đầu."
"Cậu..."
Lý Thiên Hải tức giận, cắn răng nói:
"Đừng cho rằng tôi không biết trong túi của cậu đang đựng toàn bộ tiền lương của bộ phận kinh doanh."
"Đầu óc của nghiên cứu sinh trường 985 tốt thật đó, rất biết liên tưởng."
Trần Giang Hà cười cười, đã muốn vả mặt thì phải vả cho triệt để, tránh việc người ta không phục. Anh vẫy tay gọi Lý Tuấn đứng cách đó không xa:
"A Tuấn, cậu lại đây."
"Tới liền!"
Lý Tuấn chạy chậm tới. Khi nhìn thấy Lý Thiên Hải, vẻ mặt lập tức trầm xuống.
"Cho giám đốc Lý xem giấy báo lương của cậu."
Trần Giang Hà nói với Lý Tuấn.
Lý Tuấn tiện tay lấy giấy báo lương ra khỏi túi, đưa tới trước mặt Lý Thiên Hải:
"Xem đi!"
Lý Thiên Hải nhìn giấy báo lương. Chức vụ được ghi trên đó là nhân viên thâm niên, số tiền lương thực tế là: 26.800 tệ.
"Nhìn rõ chưa?"
Lý Tuấn cất giấy báo lương đi, đả kích anh ta:
"Thật ra thì nó chẳng có gì đẹp cả. Đối với tôi mà nói, một tháng không kiếm được 30.000 tệ thì chẳng khác gì một kẻ vô dụng cả."
Lý Thiên Hải nghe thấy thế liền ngu người, nói thầm trong lòng rằng cậu đang chửi xéo tôi là đồ vô dụng đó à?
"A Tuấn, cậu kiêu ngạo quá rồi."
Trần Giang Hà đi tới quàng vai của Lý Tuấn, nói:
"Câu nói khi nãy của cậu có hơi quá đáng, cậu có thể nói thẳng rằng giám đốc Lý là một tên vô dụng, nhưng không được phép nói những lời như thế."
Lý Thiên Hải suy sụp, tôi đứng ngay trước mặt mấy người, vậy mà mấy người lại nói thẳng mặt tôi rằng tôi là một kẻ vô dụng?
Lý Tuấn gãi đầu, phụ họa Trần Giang Hà:
"Người mà tôi nói là chính tôi, không có ý muốn nhắm vào người khác.”
Trần Giang Hà nhìn anh cười, nói:
"Tên nhóc nhà cậu càng ngày càng khờ khạo, sự thông minh khi dùng đồ vật của đàn chị để kiếm tiền từ các bạn đồng niên đi đâu rồi?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận