Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 625: Thanh ưu thật là khỏe

Chương 625: Thanh ưu thật là khỏe
Nhà trọ Tân Hàng, bãi đậu xe.
Chiếc Land Rover Range Rover dừng lại trên chỗ đậu xe.
Trình Trục và Lâm Lộc ngồi trên xe, cũng không vội xuống xe.
Vì hiện tại trời vẫn đang mưa, tuyết rơi cũng rất lớn.
Tiểu Lộc nhìn những bông tuyết rơi trên kính xe, miệng nhỏ hơi nhếch lên.
"Oa! Ngươi có cảm thấy tuyết đã rơi lớn hơn mưa không?"
Trình Trục khẽ gật đầu, cũng nhìn những bông tuyết rơi trên xe, nói: "Ừ, đúng là càng lúc càng lớn."
"Có khi nữa là có tuyết rơi dày luôn ấy, vui vẻ quá đi ~" Lâm Lộc tỏ vẻ càng thêm phấn khích.
"Sao ngươi lại thích tuyết rơi thế?"
"Đúng mà, sinh nhật năm ngoái cũng có tuyết rơi, năm nay cũng vậy, ngươi không thấy lợi hại lắm à?"
"Lợi hại cái gì chứ, có phải do ngươi làm rơi đâu." Trình Trục cằn nhằn.
Cự Long tiên sinh Hàng Thành còn thấy mình mỗi lần có thể làm mưa lớn ấy!
Lâm Lộc câm nín nhìn hắn, cảm thấy chuyện bản thân rất lãng mạn mà hắn lại nâng lên tầm tiên pháp.
"Trình Trục, ngươi không cho ta về nhà, chẳng lẽ chuẩn bị cho ta bất ngờ vào ngày sinh nhật?" Tiểu Lộc liếc nhìn nhà trọ Tân Hàng, mở miệng hỏi dò.
Năm ngoái, nàng ăn bánh kem vào rạng sáng đêm Giáng Sinh, thật ra là muốn cùng Trình Trục ở bên nhau vào ngày lễ Giáng Sinh.
Nhưng bây giờ bọn họ không còn mập mờ nữa, đã yêu nhau được một năm, nên việc đón sinh nhật riêng cũng rất bình thường.
Vậy nên nàng cũng không biết tại sao hắn muốn cùng mình đợi đến 12 giờ.
"Cái đó phải lên lầu mới biết được." Chó nam nhân cười nói.
"Vậy đi thôi đi thôi!" Cô nàng đầy sức sống tháo dây an toàn.
"Ngươi chờ một chút, ta đi lấy dù cho ngươi." Trình Trục khá là quan tâm, định ra phía sau cốp xe lấy dù.
"Không cần không cần, tuyết rơi thì có gì mà phải che dù!" Lâm Lộc vừa mở cửa xe liền bước xuống, ngẩng đầu nhìn trời đêm giữa trời đầy tuyết.
Nàng đưa bàn tay hứng tuyết, trên mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ.
"Đừng đứng ngây ra đó, còn mưa nữa." Trình Trục kéo tay nàng đi về phía tòa nhà B của nhà trọ Tân Hàng.
Khi hai người vào thang máy, hắn có chút oán trách vuốt những hạt tuyết trên tóc Tiểu Lộc, giọng có chút trách mắng nói:
"Sợ lạnh như vậy, lúc này không sợ bị bệnh à? Tóc cũng ướt rồi."
"Ca ca, đừng nói người ta mà, lát nữa ngươi thổi cho ta là được rồi, thổi khô nha." Cô nàng thanh ưu dùng giọng nũng nịu nói.
"Học ở đâu ra thế." Trình Trục vừa cười vừa mắng.
"Tự biết!" Cô nàng thanh ưu giơ ngón tay lên, rất đắc ý.
Nhà trọ Tân Hàng thuộc loại cao cấp ở Hàng Thành, có lắp đặt hệ thống sưởi sàn.
Trong phòng ấm áp thoải mái, đôi tình nhân vừa vào đã cởi áo khoác.
Lâm Lộc cởi áo khoác và khăn quàng cổ, mặc chiếc áo len ôm sát màu đen, chiếc áo tôn lên đường cong uyển chuyển của nàng một cách tinh tế.
Vì áo len mặc bên trong nên thiết kế hơi ngắn.
Vạt áo chỉ vừa che phần hông, thấp xuống một chút là đường cong tuyệt đẹp ở mông.
Lâm Lộc thấy Trình Trục đang nhìn mình, còn dang rộng hai tay, cười hỏi: "Thế nào, năm nay ta có gầy hơn năm trước chút nào không?"
"Mắt thường thì nhìn không ra, hay là ta dùng tay đo giúp cho?" Trình Trục hỏi.
"Không được!" Lâm Lộc cự tuyệt.
Chó nam nhân cười rồi kéo nàng vào nhà vệ sinh phòng ngủ chính, lấy máy sấy tóc cho nàng.
Trong lúc sấy tóc, hắn thấy Tiểu Lộc cứ nhìn đông ngó tây.
Lúc thì nàng nhìn nhà vệ sinh, lúc lại nhìn ngoài cửa phòng ngủ, không biết nhìn gì.
Trình Trục hơi nhíu mày, hỏi: "Tìm gì thế?"
"Xem ngươi có giấu quà không!" Tiểu Lộc nói giọng trinh thám nghiêm túc.
Chó nam nhân nghe vậy thì dở khóc dở cười, không nhịn được nói: "Nè, nếu như ta không chuẩn bị gì thì có phải rất mất mặt không?"
Nhưng đó cũng là một trong những lý do hắn thấy chung sống với nàng rất thoải mái.
Cô nàng luôn hoạt bát vui vẻ, trực tiếp nhiệt tình, nàng không giấu giếm, trong lòng mong chờ quà thì sẽ nói cho Trình Trục biết.
Chó nam nhân tắt máy sấy, đặt lên kệ.
Lâm Lộc lập tức quay lại nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Trình Trục, chẳng lẽ, ngươi thật sự không có quà cho ta à?"
Vì lúc nãy hai người đứng trước gương sấy tóc, cho nên, lúc này khi nàng quay lại thì mông nàng chạm vào bồn rửa tay.
Trình Trục chống hai tay lên bồn rửa tay, bao vây nàng lại, hơi cúi người, đưa má trái mình lên phía trước mặt nàng, nói: "Ngươi hôn ta một cái ta sẽ nói cho ngươi."
"Chụt --!" Cô nàng thanh ưu lập tức hôn một cái lên má hắn, còn cố ý làm thành tiếng.
"Chưa đủ." Trình Trục không nhúc nhích, há miệng nói.
"Chụt --!"
"Vẫn chưa đủ."
"Ôi trời, ngươi thật là phiền!" Lâm Lộc cười nói, nhưng vẫn hôn lên má hắn.
Kết quả, chó nam nhân lúc này nghiêng đầu, trực tiếp chặn môi nàng, rồi bắt đầu cuộc xâm chiếm như mưa bão.
Sau khi hôn, hắn còn dùng hai tay nâng mông nhỏ của nàng, bóp nhẹ rồi nâng lên, ôm nàng lên mặt bồn rửa tay.
Lâm Lộc hai tay vòng qua cổ hắn, tay đặt trên vai hắn, gần nhau nhìn nhau.
Khi nàng hơi cúi đầu thì có vài sợi tóc dài chạm vào mặt Trình Trục.
Ngứa ngáy.
Rồi tiếp tục một vòng đầu lưỡi va chạm.
Nãi Lộc vẫn vậy, nàng rất thích hôn, đặc biệt thích hôn.
Sau khi hôn, cô nàng như bị hôn choáng váng, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là hỏi quà sinh nhật.
Khi môi tách ra, chó nam nhân còn cố tình nhìn Nãi Lộc đang thở hồng hộc, cười hỏi:
"Sao không hỏi ta?"
"Hả?" Tiểu Lộc còn đang mơ màng.
Mấy giây sau, nàng mới hoàn hồn, mông ngồi trên bồn rửa mặt, hai chân kẹp chặt eo Trình Trục, kẹp còn rất chặt, dường như muốn dùng cặp chân kẹp mạng đến uy h·iếp hắn.
"Nói, rốt cuộc có chuẩn bị quà sinh nhật cho ta không!"
Trình Trục cúi xuống nhìn hai chân nàng, thấy buồn cười.
Cái này đâu phải cặp chân kẹp mạng, đây rõ ràng là cặp chân hưng phấn của kẻ lưu manh.
"Tất nhiên là có rồi, ta có bận đến đâu cũng không thể quên bạn gái sắp sinh nhật được, mấy ngày nay ta còn làm thêm giờ, dành riêng ngày mai cả ngày không làm gì cả."
"Quà thì đợi sau 12 giờ ta đưa cho." Hắn cười nói.
Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu nhỏ dần, còn tuyết thì bắt đầu rơi lớn hơn.
...
...
Khi trở lại phòng khách, Tiểu Lộc trinh thám lại bắt đầu nhìn ngó khắp nơi.
Khi xác định là có quà thì nàng liền bắt đầu tìm kiếm, xem Trình Trục giấu ở đâu.
"Đừng tìm nữa, ta khóa rồi." Trình Trục nói.
"Thật hay giả?" Lâm Lộc thật sự tin.
"Đương nhiên là giả." Trình Trục cạn lời: "Sinh nhật ngươi còn chưa tới mà, lo gì chứ."
"Ôi trời! Biết là có quà thì tò mò lắm, hay là đừng cho ta vội, nói trước cho ta biết là gì đi."
"Thế thì còn gì là bất ngờ nữa?" Trình Trục càng thêm cạn lời.
Hắn liếc nhìn đồng hồ, nói: "Còn có hơn tiếng nữa thôi, không đợi được à?"
"Thế thì...... Được rồi!" Lâm Lộc ngồi trên ghế sofa, hai tay xoa xoa bắp đùi, căng mặt nhỏ ra, lẩm bẩm: "Nhẫn nại!"
Một lát sau, nàng bắt đầu cầm điện thoại chỉnh ảnh.
Tối nay khi ăn tối, Trình Trục có chụp cho nàng mấy tấm ảnh.
Hắn cảm thấy ảnh của Lâm Lộc chụp bình thường cũng đã rất đẹp rồi, nhưng con gái thích chỉnh ảnh thì hắn cứ để nàng làm.
Trình Trục ngồi một bên buồn chán, cầm điện thoại lướt Dữu Thú.
Là ông chủ Dữu Thú, bản thân hắn rảnh rỗi cũng hay xem video, giống như kiếp trước lướt Douyin vậy.
Chỉ là, kiếp trước Trình Trục lướt Douyin thì toàn bị quảng cáo, hoặc là toàn mấy món đồ vô dụng.
Bây giờ, hắn lướt Dữu Thú thì đủ các thể loại, vì cái gì hắn cũng biết chút chút.
Kết quả, Lâm Lộc đang chỉnh ảnh tai lại thính.
"Ừm? Tiếng kẹp từ đâu ra thế!" Nàng vốn đang nằm trên sofa chỉnh ảnh liền nhíu mày ngồi dậy.
Trong điện thoại Trình Trục, có tiếng kẹp phát ra.
Năm 2015 thì thực ra từ "kẹp âm" vẫn chưa phổ biến.
Hay nói đúng hơn, lúc này có thể vẫn chưa có từ này trên mạng.
Đầu năm nay, bình thường đều dùng chữ khác để thay thế -- ỏn ẻn!
Nhưng Trình Trục ở Dữu Thú thường xuyên đích thân chỉ đạo xu hướng, kẹp âm chính là trào lưu gần đây, có rất nhiều người chơi không màng trời đất.
Khi kẹp âm càng ngày càng nổi thì Trình Trục còn bảo mấy người hát trên mạng nổi tiếng của Cổ Sơn văn hóa tạo ra trào lưu khác, đó là thêm vào "địa vực".
Giờ phút này, trong video mà hắn đang xem, có một cô gái dùng giọng kẹp: "Hồ ~ nam ~ kẹp ~ đây ~ đến ~ rồi ~."
Rồi sau đó mới bắt đầu hát.
Có trong video, thì sẽ xuất hiện lời tương tự ở phần chữ: "Kẹp thân Xuyên Du xin ra trận!"
Rõ ràng chỉ thêm một địa vực thôi mà đã khiến trào lưu này nổi lên nhanh hơn nữa!
Trong chốc lát, Dữu Thú xuất hiện đủ loại kẹp, tỉnh nào cũng có, có thì viết luôn cả thành phố.
Giờ phút này, Lâm Lộc liền bu lại, cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại Trình Trục.
Cô nàng thanh ưu có sự nhạy cảm của mình.
Nàng một hồi nhìn xem cái video chết tiệt kia, một hồi lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía bạn trai của mình.
Cách mấy giây, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ: "Rống! Thì ra ngươi thích kiểu này!"
"Cái gì, kiểu nào?" Trình Trục im lặng.
"Kẹp giọng ấy! Thì ra ngươi thích kẹp giọng!"
"Ngươi có thể thôi đi, ta lúc nào nói ta thích kẹp giọng?" Hắn cười nói.
"Ngươi có!" Lâm Lộc còn từ trên xuống dưới xét lại một cái Trình Trục, nói: "Thảo nào, thảo nào ngươi làm ra cái trào lưu kẹp giọng này, Trình Trục, ngươi mượn quyền mưu tư!"
"Thôi đi ngươi, còn quy chụp cho ta!" Trình Trục tức giận, hận không thể bóp nặn nàng.
Nhưng với tính cách rắm thúi này của nàng, rất nhanh hắn liền kịp phản ứng.
"Vị thanh ưu này, ngươi muốn diễn thì diễn đi." Hắn làm một cái thủ hiệu mời.
Hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ, lần đầu mình gặp cô nàng rắm thúi này, Thẩm Minh Lãng ở bên giới thiệu, nói nàng là một thanh ưu rất lợi hại.
Bình thường người vào lúc này đều sẽ khiêm tốn một hai câu.
Kết quả, lúc đó Tiểu Lộc trực tiếp nghênh đón ánh mắt có phần kinh ngạc của Trình Trục, thản nhiên gật đầu, rất nghiêm túc thuận theo lời Thẩm Minh Lãng, tự cho mình một phen khẳng định:
"Rất lợi hại."
Quả nhiên, giờ phút này, thanh ưu thiếu nữ lập tức liền hăng hái rồi.
"Đúng vậy nha, các nàng có gì hay mà nghe chứ." Nàng còn có chút ghen tị, âm thầm so đo hơn thua.
Chỉ nghe nàng cũng bắt đầu học theo kiểu trong video, vừa lên giọng đã gọi Trình Trục là đồ ngực bự.
Hắn nghe nàng nói chuyện, khóe miệng của mình căn bản không sao mà ép xuống được, tự nhiên bắt đầu loạn mẹ nó giương lên.
"Hàng ~ thành ~ kẹp ~ bé ~ đến ~ rồi ~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận