Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 597: Hắn muốn mở đầu thời đại (1)

Sau khi Trình Trục kết thúc cuộc nói chuyện với Thẩm Minh Lãng, hắn biết rất rõ, tối nay chắc chắn Thẩm công tử phải mất ngủ rồi.
Hơn nữa, anh ta còn sẽ gấp rút báo tin này cho em gái minh biết, tìm em gái xin lời khuyên.
Có anh ta ở đây, Trình Trục có thể thường xuyên cho thấy sự tồn tại của mình trước mặt Thẩm Khanh Ninh. Cho dù bình thường hắn hoàn toàn không liên lạc với cô gái kiêu ngạo này!
Lúc này, trời đã khuya rồi.
Lúc Trình Trục đánh răng trong nhà tắm, điện thoại bắt đầu kêu không ngừng, nhận liền một mạch lượng tin nhắn khổng lồ. "Chắc chắn là Hồ Ngôn gửi hết một lần tranh cô ấy vẽ xong qua."
Trình Trục đoán. "Được lắm tiểu hồ ly, trước khi tôi đi tắm gửi mấy thứ này đến là có ý gì đây?"
Trình Trục tự minh giễu cợt. Tay phải hắn vừa đánh răng, tay trái cầm điện thoại lên.
Nội dung đập vào mắt, cũng không thể nói khó coi, nhưng thật sự là sặc mùi H. Những bức này không giống với tranh chân dung tự họa trước đó gửi đến, lần này là có tình tiết. Nội dung tình tiết chính là vẽ ra những chuyện hắn đã làm với Hồ Ngôn ở Mã Đô, nói nó là "Hồi ký của cô gái sành điệu" cũng không quá. Trình Trục từng xem qua rất nhiều manhua và manhwa. Nhưng kiểu bản thân là nam chính này, vẫn là có màu sắc khác. Càng huống hồ thứ vẽ ra và người thật chắc chắn sẽ không giống nhau.
Giống như trong một vài bức tranh, Hồ Ngôn mắt lim dim nằm trên giường, dáng vẻ choáng váng đầu óc, giống như trong hiện thực.
Con hồ ly ngoại nhập có thể chất đặc biệt này ở trước mặt tuyển thủ toàn diện cả kỹ thuật và tư chất, động một tí sẽ có cảm giác chân giẫm trên mây. Nhưng mà trong miệng mở ra của cô, cảm giác nước miếng kéo sợi mỏng đó chắc chắn là cảm giác manhua mang lại, hiện thực không đạt được loại hiệu quả này. Còn nữa, chính là không phải Trình Trục đã lưu lại rất nhiều lần vết tích phù văn trên đại trận của hồ yêu sao? Do đó, hai bức tranh cuối cùng trong tập đầu của manhua "Phục hồ ký" là khung cảnh trả về nguyên trạng hoàn hảo. Tranh vẽ cũng cần phóng đại hơn trong hiện thực một chút. Có thể nói, đây hoàn toàn là bộ manhua dễ đọc dành cho thể nhất trẻ em Trung Quốc. "Dựa vào tính cách của cô ấy, lúc vẽ những bức này chắc hẳn rất hạnh phúc nhỉ?"
Trình Trục đoán trong lòng. Bởi vì hắn đang đánh răng cho nên không thể trả lời Hồ Ngôn ngay được. Nữ họa sĩ này giống như mọi thường, thấy hắn rất lâu không trả lời liền thành thật hỏi:
"Ông chủ, cậu đang ị sao?"
Trình Trục tràn đầy sự nghi ngờ trong mắt, nếu như lúc này hắn trả lời "Phải" thì có lẽ nữ họa sĩ ở Mã Đô xa xôi này sẽ bỗng dưng cảm nhận được sự kích thích khác thường, đêm nay chắc chắn phải có chút vui vẻ khác thường. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng hắn nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, hắn trực tiếp gọi một cuộc gọi video. Kết quả, nửa ngày cũng không có ai bắt máy. Ngay lúc sắp ngắt cuộc gọi video thì bên đó mới nhấn nhận cuộc gọi. Đập ngay vào tầm mắt chính là khuôn mặt đeo mắt kính gọng đen to xụ đó của Hồ Ngôn. Mặt cô hơi ủng đỏ, vành tai đỏ bừng kéo dài đến tận cổ. Trình Trục sực tỉnh:
"Toi rồi, hoàn toàn không cần mình trả lời cô ấy, cô ấy chỉ gửi qua những tấm ảnh này thôi đã cảm thấy khoan khoái rồi!"
"Cô đang làm gì vậy?"
Trình Trục hỏi.
"Không, không làm gì cả."
"Vậy cô đặt điện thoại lên đùi đi!"
Sugar daddy bắt đầu ra lệnh. Hồ Ngôn nghe xong, lập tức hiểu ngay, sau đó cô thể bắt đầu khẽ run lên. "Xem ra là có rồi."
Trình Trục đã có được câu trả lời, quả nhiên cô đang tự thỏa mãn mình. Nữ họa sĩ hơi mập mạp đẩy đà này lập tức thẹn đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng không trả lời, vành tai và cổ đều đã đỏ bừng rồi. "Đã nói với cô sau này để cô làm Giám đốc trải nghiệm khách hàng sản phẩm đồ chơi của "Kiên trì ghé thăm", bây giờ cô đã chuẩn bị làm rồi đúng không?"
Trình Trục cố ý mỉm cười nói. Hồ Ngôn càng xấu hổ không trả lời hơn. Trình Trục lại chỉ cảm thấy mình thực sụ đã chọn đúng người rồi.
Hắn cứ cố ý nói chuyện qua video người hỏi người không trả lời như vậy với Hồ Ngôn. Tuy rằng hai người không làm gì cả, nhưng mà chính bởi đang gọi video, bởi vì có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô cho nên cảm giác trải nghiệm của Hồ Ngôn sẽ hơi khác lạ. Hắn không ngừng nói chuyện với Hồ Ngôn, phân biệt sự thay đổi ngữ điệu vào giọng điệu khi cô nói chuyện, dựa vào đó để giải thích trạng thái cơ thể của cô. Cứ cách mấy phút, đôi khi hắn còn có thể nghe thấy âm thanh có chút kỳ quái. "Hồ ly mũm mĩm thực sự chơi rất vui."
Trình Trục. Hôm sau, Thẩm Minh Lãng đã bị Trình Trục dẫn dụ cả đêm, sớm đã thức dậy rồi. Tối qua, hắn ta đã mơ một giấc mơ. Trong mơ em họ đang làm màu. Nhưng mà cụ thể làm màu thế nào thì sau đó Thẩm Minh Lãng đã không nhớ rõ rồi. Bây giờ hắn ta chỉ muốn ngay lập tức đi xem tin tức. "Là một nhân viên của Dữu trà, lần đầu tiên người sáng lập của Dữu trà nhận phỏng vấn của truyền thông, mình lẽ ra phải sốt sắng quan tâm."
Thẩm Minh Lãng nghĩ thầm. Sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, hắn ta ngồi xuống trước bàn, sau đó cầm điện thoại lên, tra xem nhà truyền thông mà Trình Trục nói đến hôm qua. "Để mình xem thử em họ làm màu thế nào!"
Thẩm Minh Lãng mang theo suy nghĩ thích học hỏi mở bài báo phỏng vấn. Dĩ nhiên, bây giờ hắn ta đang theo sau đuôi làm việc với Trình Trục, trải qua một khoảng thời gian, đã bắt đầu hiểu được tác phong làm việc của Trình Trục rồi. Cần làm màu, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Nhưng trong quá trình này, đôi khi cũng sẽ pha trộn một chút tính cách ngày thường. Giống như lần phỏng vấn này vậy, Thẩm Minh Lãng cảm thấy em họ chắc chắn sẽ cực kỳ làm màu! Nhưng mà, hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách khiến Dữu trà gia tăng sức nóng.
Mở đầu bài phỏng vấn này, trước tiên là tiến hành giới thiệu Dữu trà và Trình Trục. Nói đơn giản một chút, chính là thổi một làn sóng, khiến cho nhân vật và nhãn hiệu đều có tính huyền thoại, làm sau thêm quan điểm. Mà một chút khoe khoang chẳng qua là một vài mánh lới quảng cáo. Ví dụ Trình Trục chỉ là sinh viên năm nhất của trường đại học Khoa học và Công nghệ, ví dụ một trăm triệu của vốn đầu tư Phổ Lâm, ví dụ tám trăm tỷ giá trị gia đoạn đầu, vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận