Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 262: Đây là mệnh lệnh

"Nhìn... nhìn thấy rồi!"
Trong khách sạn, Hồ Ngôn nhìn tin nhắn Wechat trả lời của Trình Trục, cả người bỗng chốc rung lên. Áo tắm được chuẩn bị trong phòng vốn rộng rãi, khi cô ấy vừa đặt mông ngồi xuống gối kê đặt trên đất, thì thịt mông hơi bành ra hai bên, phần mông tròn trĩnh nở nang đã đẩy áo tắm lên, đường cong vô cùng rõ ràng mà lại mê hoặc người khác.
Trước đây cô ấy gửi chân dung tự họa cho Trình Trục, nếu như cảm giác kích thích có được là mức một, vậy thì cái này chắc chắn chính là mức mười. "Cái này với việc tôi tự đặt phòng của khách sạn, sau đó trực tiếp hẹn gặp hắn, có gì khác biệt!"
Trong lòng Hồ Ngôn bật ra một âm thanh. Cô ấy nhìn thấy tình tiết như vậy trên mạng, đó là tự em gái đặt phòng, sau đó tắm rửa thơm tho, sau đó lại choàng áo tắm lên, sau đó lại tự chụp bản thân trước gương, sau đó lại gửi cho đàn ông. Bốn làm tròn thành năm, trình độ cũng gần như nhau! "Ông chủ trễ vậy rồi sao còn chưa đi ngủ, không phải ngày mai còn phải đi du thu sao?"
Hồ Ngôn gào thét trong lòng, lúc này không có chỗ, đủ loại cảm xúc mãnh liệt đang đan xen trong lòng cô ấy. Có xấu hổ giận dữ, có kích động, có phiền não..... lại còn có một chút mong chờ? Trên người cô ấy, lại bắt đầu "ráng đỏ" khắp nơi rồi. Không chỉ là đỏ cổ và mặt mà là tất cả mọi chỗ trên người đều bắt hơi chuyển sang đỏ. Cô ấy muốn đứng dậy nhưng cảm thấy không có sức lực. Sau cùng lại dứt khoát mặc kệ, biến thành xoạc hai chân, mông ngồi trên gối kê, thân thể hơi nghiêng về trước, cứ như vậy mà nhẹ nhàng nằm rạp xuống. "Quả thật, với kiểu trạch nữ thích H như tôi mà nói, gặp phải kiểu bạn trên mạng đẹp trai thì rất chết người."
Cô ấy lại còn làm ra loại cảm thán này ở trong lòng. Một khi đã nảy sinh ý nghĩ này thì không ngừng lại được. "Dường như vóc dáng của ông chủ cũng rất đẹp."
"Chân trông rất dài, tỷ lệ vô cùng hoàn hảo."
"Vai cũng rất rộng, nhìn rất rắn chắc."
"Chắc chắn là có chút cơ ngực, cái này có thể nhìn ra."
"Chính là không biết hắn có cơ bụng hay không....."
"Hơn nữa con người hắn trông bặm trợn, cho người khác một loại cảm giác có chút xấu xa, loại đàn ông xấu xa, chắc chắn là vậy...."
Cô ấy càng nghĩ như vậy thì người càng đỏ hơn. Tắm cũng vô ích thôi. Một lúc lâu sau cô ấy mới phản ứng lại, cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn Wechat. "Ông chủ, tôi đã thành thói quen rồi, một khi vẽ xong thì theo phản xạ lại gửi cho cậu và sư muội."
Hồ Ngôn dùng ngón tay yếu ớt chầm chậm gõ chữ. Nào ngờ, câu trả lời mà cô ấy nhận được lại là:
"Hô, hóa ra là có ý sau này không cần gửi cho tôi, hiểu rõ rồi."
Ban đầu thực sự cô ấy có nghĩ như vậy. Nhưng mà sau khi chuyện xảy ra như vậy, đột nhiên cô ấy cảm thấy càng thêm đắm chìm vào bên trong. So với việc chỉ là bạn trên mạng thì mối quan hệ được gặp mặt nhau này, lại còn đăng ảnh, cảm xúc kích thích nhận được và phản hồi hoàn toàn không giống. Càng huống hồ lời nói này của đối phương cho cô ấy một chút áp lực không thể giải thích được. Cô ấy có chút không nói rõ được, nhưng chính là cảm thấy có cảm giác áp bức. "Tôi không phải có ý này."
Cô ấy vội càng giải thích. "Vậy gửi qua đây."
Trình Trục trả lời. Giống như là mệnh lệnh. Hoặc là bởi vì số chữ ít cho nên mới càng giống như là ra lệnh. Hồ Ngôn với tư thế rất kỳ lạ đang nằm cả người trước gương khẽ nghiêng đầu, lúc này chiếc kính gọng đen đang mắc trên mũi của cô ấy có chút xiêu vẹo. Răng cô ấy hơi cắn nhẹ môi dưới, sau đó vươn ngón tay ra, trước tiên là động tác rất chậm trước khi gửi ảnh, sau đó dùng động tác cực kỳ nhanh gửi bức ảnh đi. Sau khi gửi xong, cô ấy bỗng nhiên nhắm mắt lại, cơ thể lại bắt đầu phát sốt. Toi rồi, cảm giác có thứ gì đó sụp đổ. Càng không hợp lý là, dường như chuyện này từ sự giao lưu kỹ thuật vẽ và làm cảnh H đã thay đổi thành một loại...’play’ giữa nam và nữ? Cô ấy vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ trên đầu. Chết rồi, mình và ông chủ không còn là quan hệ sử dụng lao động trong sạch! Chung cư Tân Hàng, khu B. Trình Trục con người này vốn dĩ ngủ trễ, hơn nữa bậc thầy quản lý thời gian tràn đầy sinh lực cũng không cần ngủ quá lâu bất kể là kiếp trước hay là hiện giờ, mỗi ngày hắn chỉ cần ngủ đủ sáu tiếng thì tinh thần sẽ rất tốt. Nếu ngủ ít hơn sáu tiếng thì sẽ có chút không ổn. Giấc ngủ thật sự cũng có chút mỗi người một khác, có vài người một ngày ngủ tám chín tiếng vẫn lờ đờ, có những người ngủ năm sáu tiếng thì tinh thần có thể tỉnh táo rồi. Hắn nằm trên giường vừa mới chuẩn bị đeo bịt mắt đi ngủ thì nhận được chân dung tự họa Hồ Ngôn gửi đến.
Còn đừng nói, bức chân dung tự họa này đối với hắn mà nói, sức tấn công cũng lớn hơn trước. Suy cho cùng là khách sạn hắn đưa Hồ Ngôn đến. Càng huống hồ, trước đó Trình Trục không tin dáng vẻ đó trong chân dung tự họa của Hồ Ngôn, nhưng sau khi thấy người thật có thể phát hiện, thực ra vẫn giống. Như vậy chẳng khác nào là tăng thêm không gian miên man bất định trong đầu. Dường như hắn cũng có nhiều kinh nghiệm với loại chuyện này, chỉ là nhận được quá nhiều ảnh tự sướng. Nếu như đổi lại là đàn ông bình thường, chỉ sợ là lúc này đã phát điên rồi. Bắt Hồ Ngôn gửi lại ảnh chỉ đơn thuần là hắn cảm thấy chơi vui. Hơn nữa, không phải cô muốn đến "Dữu đến chơi" để lén thăm dò tôi sao? Không ngờ cô đã bước vào cuộc sống của tôi, còn sắp bí mật thăm dò một góc cuộc sống của tôi, vậy thì, sau này có thể là rất có khả năng phải trả chút giá. "Mình ở Hàng Châu, Hồ Ngôn ở Thượng Hải, rất tốt, không phải sao?"
"Thành phố Thượng Hải này, sau này chắc chắn là phải đi thường xuyên."
Suy nghĩ đến đây, hắn bỏ điện thoại xuống, lại đeo bịt mắt, bắt đầu yên lặng đi vào giấc ngủ. Thật không ngờ cô gái hơi mũm mĩm ở phía bên kia lại mất ngủ vì hắn. Hôm sau, Trình Trục từ trên giường bò dậy lúc chín giờ. Tuy rằng hôm nay phải đi du thu, nhưng thời gian thật sự hoàn toàn không gấp. Người trẻ bây giờ cứ cho là thật sự ra ngoài du lịch thì hiện trạng vẫn là: trong khách sạn rất muộn mới dậy. Thật sự rất khó giống như thời của ba mẹ chúng ta, có thể bảy tám giờ đã đến điểm tham quan. Xe bus được thuê sẽ đi đến cổng trường đại học Khoa học và Công nghệ lúc mười giờ rưỡi sáng để đón người. Trình Trục lại chỉ cần chạy xe đến cổng trường đón giảng viên Trần Tầm là được. Hắn mặc áo ngủ đi vào trong phòng vệ sinh, tắm rửa trước. Tuy rằng hôm nay phải đi ra ngoài chơi, nhưng tâm trạng của hắn hoàn toàn không đặc biệt hứng khởi. Nói đúng ra, nếu như không phải vì thử nghiệm "Sheep of a Sheep", và giảng viên xinh đẹp cũng tham gia du thu thì có thể hắn không mấy hứng thú với hoạt động này, nói không chừng còn thẳng thừng không tham gia. Luôn cho rằng, ngoài ba con nuôi của phòng 309 ra, Trình Trục hoàn toàn không giao tiếp nhiều với bạn học khác trong và ngoài lớp. Hầu hết nam sinh lớp hai ngành kế toán đều tụ tập ở quán net, hoặc là làm tổ trong phòng để chơi game. Cuộc sống của mọi người vốn dĩ không liên kết. Đến mức tất cả nữ sinh trong lớp đều không xem Trình Trục là nam thần. Trần Đình Đình người đẹp ba phần đều có thể xưng hùng xưng bá trong lớp, chia sẻ danh tiếng hoa khôi của lớp, có thể thấy nữ sinh trong lớp này thực sự không cách nào thu hút được Trình Trục. Sau khi ở trong phòng vệ sinh tắm rửa xong, Trình Trục liền đi xuống lầu, tìm một quán ăn trưa kiêm ăn sáng. Hắn gọi một tô sữa đậu nành, sau đó bẻ bánh quẩy thành mấy đoạn bỏ vào bên trong, sau đó lại gọi hai bánh bao nhân thịt, một bánh bao nhân rau củ. Mùi vị của quán ăn sáng này cũng được, khá hợp khẩu vị của Trình Trục. Ăn xong, hắn mới chậm rãi quay về phòng cho thuê của mình, bắt đầu thu xếp đơn giản một chút đồ hôm nay cần dùng, Trình Trục còn không dùng đến vali mà bỏ thẳng vào cặp sách. "Mang theo quần áo để thay, còn có đồ lót, tất...."
Sau đó hắn lại đi vào phòng vệ sinh, lấy sữa rửa mặt, toner, kem mặt, dao cạo râu.... Đứng trước gương hắn đều có thể tưởng tượng được lúc này ba con nuôi của phòng 309 đang bận sửa soạn? Trình Trục lại chỉ chọn mặc áo nỉ màu đen đơn giản. Lúc gần mười giờ rưỡi, hắn đã đến cổng trường đúng giờ. Nhìn xuyên qua cửa kính xe ra ngoài, hắn lại nhìn thấy Trần Tầm đang đứng ngay đó, lớp trưởng Lưu Phong và bí thư Trần Đình Đình cũng đứng bên cạnh cô ấy. Mỗi lần có học sinh lớn hai khoa kế toán đi ra ngoài trường, Lưu Phong và Trần Đình Đình sẽ hối bọn họ mau chóng lên xe. Nếu như lúc này đụng đến mấy cái không đúng giờ thì thật sự sẽ rất phiền. Hôm nay Trần Tầm lại không mặc váy ngắn và giày cao gót, mà là mặc quần baggy cạp cao và mang giày đế bằng. Bên trên mặc áo sơ mi lụa, mặc thêm áo khoác mùa thu phong cách Pháp bên ngoài. Bạn nói cô ấy ăn mặc giản dị, chắc chắn không thể nói giản dị. Nhưng cô ấy muốn chính là loại cảm giác phụ nữ nơi làm việc đi nghỉ ngơi vùng sơn dã. Dĩ nhiên, chỉ yếu cũng bởi vì trong tủ quần áo của cô ấy đều toàn là loại quần áo này, sau khi vào thu đều không sắm thêm quần áo mới. "Cô Trần, Hứa Thiệu và Uông Tịnh."
Trần Đình Đình đếm rõ số người rồi nói với Trần Tầm:
"A, còn có Trình Trục vẫn chưa đến."
Lưu Phong hoàn toàn không nói cho cô ấy biết, Trình Trục sẽ tự lái xe đến, hơn nữa sẽ dẫn giảng viên đi cùng. "Hối đi."
Trần Tầm nói với Trần Đình Đình. "Dạ, để em gọi điện cho bọn họ."
Chính vào lúc này, điện thoại của Trần Tầm reo lên. Cô ấy cầm lên xem, là tin nhắn Wechat Trình Trục gửi đến. "Em đến rồi, che dừng bên cạnh xe bus, cô qua đây đi."
Trần Tầm nhìn về phía xe bus, rất nhanh đã nhìn thấy chiếc Benz G. Mấy năm sau chiếc xe này vinh dự được gọi là "Tra nam lái G", vào năm 2014, rất nhiều phụ nữ hoàn toàn không biết giá của nó, chỉ xem là xe Benz bình thường. Sau khi cô ấy dặn dò Lưu Phong còn có Trần Đình Đình một tiếng, thì kéo vali đến bên xe, bỏ vali vào cốp xe trước, sau đó do dự bên cạnh cửa xe, cuối cùng vẫn là ngồi lên ghế phụ. Đây là lần thứ hai cô ấy ngồi xe của Trình Trục, cũng thắc mắc tại sao không phải là chiếc Land Rover lần trước. Mà trên xe bus, vẫn có bạn học để ý đến Trần Tầm ngồi trên một chiếc xe Benz. "Chết tiệt! Cô Trần đã lên một chiếc xe Benz!"
"Thật hay giả? Cái nào?"
"Là chiếc dừng bên cạnh, tớ vừa mới nhìn thấy!"
"Không phải chứ, trong xe không phải là bạn trai của cô Trần chứ, bạn trai cô ấy đưa cô ấy đi nhà nghỉ?"
Sinh viên đều rất thích loại tin đồn liên quan đến cô giáo này. Càng huống hồ giảng viên của mình còn là người đẹp hiếm có, sự cuốn hút trưởng thành đó, có sức sát thương vô cùng đáng sợ đối với bọn thanh niên. Đổng Đông nghe thấy, lập tức lớn tiếng nói:
"Bạn trai cái gì! Là Trục ca!"
"Trục ca và cô Trần lái xe đi riêng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận