Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 395: Giảng viên đến rồi! (1)

Đến cả sản phẩm cũng đem ra rất nhiều bản giáng sinh giới hạn.
Còn có một điểm là gần đây sản phẩm liên quan Starbucks đều bán rất chạy, ví dụ như ly trà, ly giữ nhiệt, vân vân..., hơn nữa giá rất đắc, hơi một tí là mấy trăm tệ.
Bây giờ, cũng đều bán một ít ly của dịp giáng sinh mới về, vài ngày trước bán không được không nhiều.
Theo lý mà nói, việc kinh doanh gần đây chắc hẳn là càng ngày càng tốt mới đúng.
Là Starbucks, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tồn tại đối thủ nào ngang tầm.
Trung Quốc không có nhãn hiệu nào có thể là kẻ địch cạnh tranh với chúng tôi ở mức giá này cả.
Chúng tôi coi thường mọi thứ! Trong suốt thời gian dài, chúng tôi chỉ chuyên tâm làm chính mình. Ngày lễ sắp đến rồi, chúng tôi cũng chỉ cần làm thật tốt những chuyện bản thân cần phải làm thôi. Giáng sinh đến, mẫu giới hạn giáng sinh vừa lên, doanh thu còn không tăng ùn ùn lên sao? Còn những thứ khác sao, làm gì còn cái gì khác! Vương Băng Thanh dọn dẹp mấy chiếc bàn xong thì quay về quầy thu ngân. Lúc này quản lý Lưu Lỗi của Starbucks cung đang ở trong quầy thu ngân.
Dĩ nhiên trong tiệm anh ta không phải tên Lưu Lỗi, anh ta tên Richard. Rất nhiều nhân viên của Starbucks trong thành phố lớn đều có tên tiếng anh, có vài người bình thường ở trong tiệm cũng chỉ gọi nhau bằng tên tiếng anh.
"Cindy, hôm nay cô không chuyên tâm làm việc."
Lưu Richard Lỗi nói, dùng giọng điệu khá nghiêm túc, nhẹ nhàng răn dạy và quở mắng Vương Băng Thanh. Anh ta đã để ý mấy lần rồi, cô ấy luôn nhìn phía đối diện, dọn dẹp bàn cũng lề mề chậm chạp. Vị quản lý của Starbucks này sớm đã khó chịu phía đối diện rồi. Dám mở tiệm trước mặt Starbucks cũng thôi đi, còn hô hào khẩu hiệu cái gì mà "Làm nên thế lực mới của đồ uống Trung Quốc". Có biết chữ die viết như thế nào không? Đến lúc đó ngươi chết thế nào cũng không biết! "Tiệm trà sữa phải cút đến cổng trường mà mở cửa, mở bên cạnh tiệm gà om xì dầu, tiệm chân giò đấy."
"Lầu một của trung tâm thương mại cao cấp làm gì có nơi cho ngươi ở?"
"Đối diện Starbucks làm gì có chỗ đường sống của tiệm đồ uống cao cấp?"
Cho nên, vị quản lý Lỗi Tử này nhìn Vương Băng Thanh, cất tiếng:
"Mới khai trương ngày đầu tiên, kinh doanh tốt rất bình thường, understand?"
"À ừ, tôi hiểu rồi."
Vương Băng Thanh vội vàng gật đầu đáp. Chỉ là lời vừa dứt, cô lại nhìn thấy có khách chạy qua phía đối diện xếp hàng. Ngoài cửa lớn của Starbucks , Trình Trục quay lưng về phía Starbucks, đã chụp đủ hình rồi. Ba đứa con nuôi của phòng 309 đang đi dạo một vòng, nói là giúp anh Trình tuần tra một chút, thực ra là nhau cười ha ha đi ngắm người đẹp.
"Cô này đẹp!"
"Cô này cũng đẹp!"
"Đẹp, đẹp đều đẹp hết!"
Hiện giờ đã là mùa đông, điểm nhìn không có nhiều như mùa hạ, nhưng ba con chó làm loạn này vẫn nhìn không biết chán. Nhưng mà, bọn họ mãi nhìn như vậy, rất nhanh đã nhìn thấy một cô gái đẹp nhất trong hàng. Ngay sau đó, nụ cười phơi phới trên mặt ba người trong phút chốc vụt tắt ngay lập tức. "Cô, cô Trần!"
Bọn người Lưu Phong ngớ người ra. Chết tiệt! Sao giảng viên lại ở chỗ này! Trần Tầm thực sự rất đẹp, còn đẹp hơn cả mấy em gái xinh đẹp nổi tiếng trên mạng đang xếp hàng phía trước nữa. Nhưng khí chất riêng biệt và cặp kính gọng vàng trên mặt cô ấy thực sự quá nghiêm nghị rồi, thậm chí đến lớp trưởng Lưu Phong cũng cảm thấy giảng viên lớn chúng ta chắc chắn là một người khó trao đổi nhất trong tất cả giảng viên của Học viện Thông tin! Lúc này bọn họ thậm chí đã bắt đầu vui mừng. Còn may anh Trình cũng không biết chui rút chỗ nào rồi, ngày đầu tiên kinh doanh của cửa tiệm cũng không đến sớm, chắc có tiết học sáng. Cô Trần chắc cũng đã xếp hàng một lúc rồi. nếu như lúc cô ấy vừa mới đến xếp hàng, bọn mình đã đến tiệm rồi, vậy xem như bị bắt gặp trốn tiết rồi! "Nguy hiểm thật nguy hiểm!"
Ba người nghĩ thầm. đặc biệt là Lưu Phong, cậu là lớp trưởng! Trần Tầm nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, khuôn mặt nghiêm túc hơi gật đầu với ba người, sau đó hỏi:
"Đến cùng Trình Trục à?"
"Dạ, anh Trình ở bên đó chụp hình, em đi gọi anh ấy đến nhé?"
Lưu Phong đại diện trả lời. "Không sao, để cậu ta làm việc đi, không cần gọi đến."
Trần Tầm nói. Trước mặt học trò và đồng nghiệp, cô ấy vẫn có chút sợ ở chung với Trình Trục! hôm nay, Trần Tầm đến cùng với Triệu Hiểu Thiến, một giảng viên khác của trường đại học Khoa học và Công nghệ. Ừ, chính là không giữ kín miệng, hơn nữa rất lắm lời, quan trọng nhất đây chính là vị giảng viên sống ở trên lầu của cô ấy. Chính vào lúc này, Trình Trục lại tự mình đi đến. Vốn dĩ hắn còn đang thắc mắc, ba con chó làm này đứng đó làm gì? Chẳng lẽ gặp người quen rồi? Sau đó, hắn liền nhìn thấy Trần Tầm.
"Cô Trần à cô Trần, lén lén lút lút đến tiệm của tôi đúng không?"
Hắn nói thầm trong bụng. Trước khi Trần Tầm đi đến "Dữu trà", hoàn toàn không nói với hắn. Hắn cứ vậy bước nhanh đến, sau đó nhìn thấy hôm nay Trần Tầm đã mang đôi giày trắng hắn tặng, cùng với áo len cổ cao ôm người mà hắn đã mua. Nhưng cô ấy hoàn toàn không khoác áo khoác màu nâu nhạt Trình Trục đã mua ở Max Mara, mà là khoác áo lông dáng dài dày hơn một chú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận