Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 459: Một mình đánh bại tất cả (2)

Trương Quốc Đống nhẹ nhàng vỗ vai Vương Chính Cương, nói:
"Ông có thể nói chuyện lại với cậu ta, đây là danh thiếp của tôi, nếu như cậu ta có hứng thú, có thể hẹn tôi một lần."
Đại thần Siêu nhượng Quyền bắt đầu lộ nanh vuốt rồi!
Trà bưởi quá mạnh, tình hình trên Internet có thể nói là không thể cản phá!
Trương Quốc Đống chưa từng gặp loại trà sữa nào marketing tốt như vậy, cậu ta muốn cướp ngôi của Starbucks!
Ông không biết tại sao cậu ta lại làm được, ông chỉ biết nếu như đối phương đồng ý sử dụng mô hình nhượng quyền, bản thân ông sẽ có thể kiếm một miếng bánh béo bở.
Ông chủ này còn trẻ tuổi, lại không có lai lịch đặc biệt, không chừng còn có thể thâu tóm thử một lần? Nền tảng của Trà bưởi quá yếu. Đối với Siêu nhượng quyền mà nói, thương hiệu này vẫn đang ở giai đoạn sơ khai. Chỉ là nhỏ mầm non mà thôi. Tham gia vào lúc này, quyền phát biểu của cậu ta với sau này hoàn toàn không giống nhau. Quốc tổng tin chắc rằng:
"Ông có thể kiếm được hàng chục triệu đô la trong một giây ngay bây giờ, sau đó tự mình mở rộng ra bên ngoài, hoặc ông cần sự hỗ trợ của các Siêu nhượng quyền như chúng tôi."
"Nếu không, mùa hè sang năm chắc chắn sẽ hết hot!"
Mấy phút sau. Cương Tử đến rồi, ông ta mang một cái danh thiếp đến. Ông ta cảm thấy Quốc tổng nói quả nhiên có lý. Ngoài ra, ông ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận: Nếu như Trình Trục thay đổi ý định, sẵn lòng tham gia nhượng quyền, ông ta cũng muốn tham gia. Trong vòng tròn tiền bạc, ông ta hơi muốn chuyển từ anti sang fan, sau đó còn muốn từ fan thăng cấp lên thành trạm ca. Trình Trục không ngờ người đàn ông có thắt lưng hàng hiệu đang đứng cạnh Vương Chính Cương lại là đại thần Siêu nhượng quyền trong truyền thuyết. Phải biết rằng, hắn cũng từng nghĩ đến việc tham gia siêu nhượng quyền. Nhưng mà, khi nghe thấy những lời Vương Chính Cương thuật lại, hắn bỗng nở nụ cười thờ ơ. Cương Tử nhìn biểu cảm trên mặt người thanh niên, trong đầu bỗng hiện ra câu: Ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt và bốn phần hững hờ.
Ồ! Thú vị nhỉ! Không ngờ, hắn là một kẻ nghiện đồ cao cấp, nhưng những gì hắn đang nhìn thấy đều là đồ vi phạm bản quyền. Trình Trục nhận tấm danh thiếp trong tay Vương Chính Cường, rồi liếc sơ qua. Trên danh thiếp viết tên và số điện thoại của Trương Quốc Đống. "Lại còn đưa tấm danh thiếp này, nghĩ tôi sẽ đi tìm ổng chắc?"
Trình Trục cười thầm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Chính Cương, nói:
"Ông chủ Vương, ngài Trương Quốc Đống chắn phải thất vọng rồi, tôi sẽ không gia nhập nhượng quyền, cũng không muốn liên lạc với ông ấy."
Theo Trình Trục, phần lớn những lời Trương Quốc Đống nói đều là nói điêu, nhưng mà cũng nói đúng một nửa, đó là, mô hình kinh doanh của hắn cần có rất nhiều tiền trong tay. Nhưng ổng vẫn nói đó là số tiền nhỏ. Hàng chục triệu là nhỏ? Hàng chục triệu nhỏ cục phân!
"Ông chủ Trình, cậu không có ý định gia nhập kế hoạch mở nhượng quyền mô hình kinh doanh cũng không sao, nhưng tôi cảm thấy vẫn có thể thử gặp Quốc tổng một lần, nhiều bạn bè thì nhiều đường đi."
Vương Chính Cương tiếp tục nói:
"Một đại thần nhượng quyền như ông ấy có thể nói chuyện với chúng ta là cầu còn không được."
"Tôi nghe nói ở Hàng Châu có rất nhiều thương hiệu nhượng quyền, đều quan tâm đến suy nghĩ bắt chước thương hiệu của cậu."
Cương Tử vô cùng nhiệt tình và tốt bụng. Điều này khiến cho Trình Trục hơi ngạc nhiên. Trong giọng nói của ông ta như có gợi ý. "Ông là gián điệp hai mang à?"
Trình Trục không hiểu vì sao tính cách của ông chủ Vương lại thay đổi mạnh như thế. Cương Tử, tôi thích tính cách ương bướng trước kia của ông! Nhưng hắn biết Vương Chính Cương thật sự có lòng, giống như lần trước hai người gặp nhau, nói:
"Ông chủ Vương, ra ngoài hút thuốc không?"
"Được."
Sao ông ta có thể từ chối chứ? Hai người đi đến cạnh cái thùng rác ở ngoài trung tâm thương mại, lần này Vương Chính Cương chủ động đưa thuốc lá.
Trình Trục im lặng.
Mặc dù lần trước ngậm vào miệng một tẹo là vì muốn tỏ ra ngầu lòi, nhưng bây giờ ông ta quá thành thạo, hắn cảm thấy như mình vừa huấn luyện được một đàn em. Trình Trục nhận điếu thuốc, vừa ngậm vào miệng, ngẩng đầu đã thấy tay phải của Vương Chính Cương đưa lên, trong tay là chiếc bật lửa đang có lửa, châm thuốc cho hắn. Cương Tử, đừng như thế, tôi sợ! Đúng lúc này, màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại bắt đầu xuất hiện quảng cáo của Trà bưởi: Trà bưởi, tạo ra đồ uống Trung Quốc thế hệ mới. Nói chính xác, đây chính là câu slogan của nhãn hiệu. Trình Trục búng tàn thuốc lên thùng rác, sau đó chỉ vào câu nói trên màn hình lớn:
"Ông chủ Vương, nhìn thấy câu nói kia không?"
"Thấy, ông chủ Trình thật lợi hại, có thể quảng cáo cùng với các thương hiệu lớn ở nói này."
Trình Trục cười, nói:
"Vậy ông xem câu này đi, ông cảm thấy đối thủ của tôi ở trong ngành trà sữa sẽ là thương hiệu nào?"
Câu này thực sự làm khó Vương Chính Cương. Lúc sau, ông ta nhìn thấy Trình Trục chỉ vào ông ta. "Là ông."
Sau đó, hắn lại nhét tay vào trong túi, lấy ra tấm danh thiếp kia, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ một cái. "Là ổng."
Cương Tử hơi bối rối. Đù, tôi cũng bị gọi tên à? Cũng may Trình Trục nhanh chóng nói thêm:
"Nhưng trên thực tế đó là các thương hiệu đứng đằng sau các ông."
"Tôi không quan tâm thái độ của Trương Quốc Đống đối với tôi là thù địch hay thân thiện."
"Bởi vì chuyện tôi đang làm bây giờ là đột phá đối với ngành trà sữa."
"Cho nên, tôi không lo lắng việc ngài Trương Quốc Đống nói gì với công ty, tôi cũng không lo lắng thương hiệu trà sữa phía sau ổng làm cái gì."
"Bởi vì mục đích trước mắt tôi rất rõ ràng."
Trình Trục dừng lại một chút, rít một hơi thuốc lá thật sâu, rồi dùng sức dập tắt tàn thuốc trên thùng rác. "Kẻ thù của tôi là cả giới trà sữa truyền thống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận