Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 339: Đối với tình yêu của Lâm Lộc (2)

Mỗi lần nói chuyện đều khá lịch sự, hơn nữa lần nào cũng khách sáo hỏi:
"Gần đây tiệm làm ăn tốt chứ?"
Dẫn đến bây giờ có một nữ nhân viên còn sẽ nói đùa với hắn, lúc mà hắn chưa kịp hỏi liền tranh trả lời trước, thu hút sự chú ý của hắn:
"Gần đây trong tiệm làm ăn khá tốt."
Trình Trục nghe thấy, cười ha ha:
"Ừm, tốt là được."
Chờ đến khi hắn bước ra khỏi cửa hàng với cốc latte hạt phỉ nóng hổi size vừa, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn chỉ nhìn hình bóng duyên dáng này, liền biết đó là ai.
Chỉ thấy Lâm Lộc đang đứng bên ngoài của hàng "Trục Trà", giơ cao điện thoại của bản thân, bật chế độ quay video và quay tiệm trà sữa.
"Giám sát tiểu Lộc" Giám sát hiện trường, lần thứ mười một! Cô gái lồng tiếng này giơ cao điện thoại, một bên dùng camera quay hết khung cảnh trong tiệm, một bên nói. Mỗi lần đến giám sát, cô ấy đều gửi một bức ảnh cho Trình Trục. Nhưng Lâm Lộc là một người thích quay lại cuộc sống thường ngày, vì vậy, về sau mỗi lần đến cô ấy đến giám sát, đều sẽ quay một lần khung cảnh ở bên trong, cũng coi như là ghi lại tiến độ và thay đổi của nơi thi công.
Khỏi phải nói, bên trong càng ngày càng có phong cách hơn rồi. Với dạng video này, lát nữa cô ấy cũng sẽ gửi cho Trình Trục.
Ngay bây giờ, camera của cô gái lồng tiếng một bên quay lại khung cảnh bên trong, một bên tự mình lồng tiếng, phát ra một âm thanh dài:
"Ồ..."
"Càng nhìn càng thấy đẹp, có thể nhìn thấy hiệu quả rồi."
Trong ngữ khí của giám sát tiểu Lộc có niềm hân hoan vô tận, còn có chút khoe khoang và đắc ý. Trình Trực đứng sau cô cách đấy không xa, quan sát những gì cô ấy làm, trên mặt không kìm được nở nụ cười. Cũng khá đáng yêu đó. Hắn cũng không biết vì sao, mỗi lần nhìn cô, tâm trạng của bản thân luôn có thể trở nên tốt hơn nhiều. Trình Trục không biết đây là lần thứ mấy có cảm giác này rồi. Hơn nữa là một người từng trải, thật ra trong lòng hắn biết rất rõ, nếu sự xuất hiện của một người có thể kiếm tâm trạng của mình trở nên tốt hơn, vậy điều đó tượng trưng cho cái gì. Ngoài cái này, trong lòng hắn cũng có chút ấm áp. Bây giờ đã vào thu rồi , một số người đã bắt đầu mặc áo bông và áo khoác lông vũ. Ngày thường Lâm Lộc và Trầm Khanh Ninh như hình với bóng, vì vậy hai người họ dùng một chiếc xe là được, cô đưa xe của mình cho Trình Trục. Nhưng, mỗi lần cô ấy đến giám sát đều là đột nhiên chạy đến, vì vậy, chưa biết chừng là lái xe đến đây.
Hơn nữa đừng quên, Lâm Lộc thể chất tính hàn, cô ấy cũng nói rất nhiều lần với Trình Trục rồi, nói cô ấy rất sợ lạnh. Như thực tế, hôm nay cô nàng còn đeo một chiếc khăn Chanel, đem một nửa khuôn mặt nhỏ của mình che lại. Trình Trục cứ như vậy đứng sau lưng cô, cũng không nói lời nào, cứ mỉm cười quan sát cô gái năng động này, nghịch ngợm ở chỗ đó. Chỉ thấy sau khi Lâm Lộc dùng điện thoại quay một lượt khung cảnh bên trong tiệm, rồi bắt đầu chuyển ống kính điện thoại, đem ống kính ngoài thành ống kính tích hợp.
Thực tế, quả thực cô nàng trang điểm khá đẹp, vì vậy cũng rất tình nguyện xuất hiện ở cuối video. Thông thường, cô nàng sẽ làm một số biểu cảm hài hước, coi như là đoạn kết của video. Ví dụ như nhếch mép giả vờ cười hi hi, hoặc mặt phình lên như một viên thịt nhỏ. Hôm nay, cô nàng đến giám sát, thấy trong tiệm sắp hoàn thành rồi, vì vậy cực kỳ có cảm giác thành tựu. Thế nên, nhếch môi trước ống kính, chiếc mũi nhỏ cũng hơi nhăn lại, còn phát ra âm thanh rất tự hào:
"Hứ hứ!"
Kết quả, có một chàng trai đứng sau cô cách đấy không xa, nhanh chóng bước đến, sau đó hơi cúi người cố chấp để khuôn mặt lớn của bản thân có trong ống kính. "Cô ở đây lẩm bẩm gì vậy" Trình Trục hỏi. Hắn đột nhiên xuất hiện, khiến cho Lâm Lộc đang giơ cao điện thoại bị giật mình! Cô suýt nữa thì không giữ được điện thoại, toàn bộ lưng cũng va vào người Trình Trục. Đúng là có tật giật mình.
"A, cậu làm tôi sợ chết mất!"
Lâm Lộc tức giận. Cô quay người lại mới phát hiện, bởi vì cái va chạm này của bản thân, cốc cà phê trên tay Trình Trục trào ra ngoài một ít, rơi lên quần áo của hắn. "Ấy? Cà phê đổ ra ngoài rồi."
Lâm Lộc vội vàng mở túi của mình, lấy khăn giấy ra. Đối với con trai, có bạn gái bên cạnh là tốt nhất, lúc bạn cần khăn giấy, thông thường sẽ không thiếu giấy. Cứ như vậy Lâm Lộc lấy khăn giấy, giúp Trình Trục lau quần áo. Sau đó, nhìn thấy trong lòng bàn tay của hắn cũng có, liền nhẹ nhàng giúp hắn lau tay. Vì vậy lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau trong giây lát. Cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn. Hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi tay bé nhỏ của cô. "Này, latte hạt phỉ vừa nãy mới mua, tôi còn chưa uống tý nào, cho cô hết rồi đó."
Trình Trục nhìn cô một cái, đưa cốc cà phê nóng hổi trong tay cho cô, dùng để sưởi ấm. Một người thẳng thắn và nhiệt tình như Lâm Lộc, sẽ không bao giờ khách sáo với hắn. Cô nhận cốc cà phê, thở phào nhẹ nhõm:
"Phù...! Ấm quá, ấm quá!"
Trình Trục cười, cùng cô bước vào trong tiệm trà sữa. Hai người trẻ đang lắp đặt tấm acrylic phát sáng, sau khi nhìn thấy Lâm Lộc, ánh mắt đều bị mê hoặc. Cô gái này thật xinh đẹp thật đáng yêu. Đáng ghét, làm phú nhị đại sướng vậy sao, bạn gái đẹp như vậy. Lâm Lộc đi dạo một vòng trong " Trục Trà", mỗi một ngóc ngách đều nhìn một chút, thực thi nhiệm vụ giám sát thi công của tiểu Lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận