Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 457: Phí bịt miệng cấm kỵ (3)

Bên trên có đồ uống giới hạn mùa Giáng sinh của Starbuck.
Richard nhìn tấm ảnh trên bảng quảng cáo, thực sự nghĩ không hiểu trong đầu mấy người mua "Dữu trà" con mẹ nó đang nghĩ cái gì!
"Giáng sinh sắp đến rồi! Lễ Giáng sinh!"
"Starbuck của chúng tôi tuân theo lệ cũ, nhưng đổi ly cũ thường thấy thành ly màu đỏ phù hợp với không khí Giáng sinh!"
"Ly màu đỏ đó! Ly màu đỏ!"
"Sự thay đổi lớn như vậy, các người thực sự không đến mua một ly, rồi chụp thật đẹp để đăng lên tường Wechat hay Weibo sao?"
Trên thực tế, những năm trước đây thực sự là như vậy. Sản phẩm giới hạn lễ giáng sinh vừa mới tung ra, lại thêm ly giáng sinh màu đỏ, thực sự thu hút càng nhiều khách hàng hơn, sau khi mua café liền chụp liên tục. Nhưng không biết vì sao, mọi người cảm thấy "dữu trà" thơm hơn. Richard nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra. Trình Trục lại hiểu rất rõ! "Có rất nhiều nguyên nhân ở đây."
"Ví dụ "Dữu trà", cảm giác tươi mới của loại trà sữa mới xuất hiện nổi tiếng trên mạng mạnh mẽ hơn, trào lưu hơn."
"Ví dụ như bản thân người trung quốc càng thích uống trà sữa, mà không phải café, nhóm người có khẩu vị khác nhau cũng càng nhiều hơn.
"Lại ví dụ như các bạn mỗi năm đều đi theo kiểu cách cổ hũ, thay đổi ly thành màu đỏ thì có gì hiếm lạ?"
"Còn nữa, trước khi café Luckin xuất hiện phá rối, giá sản phẩm trong thị trường café vốn đã đắt đỏ, giá của mỗi một tiệm café đều không rẻ như vậy. "Nhưng trà sữa thì khác, mọi người đều chỉ tốn mười tệ cho một ly."
"Vậy đối với một số người mà nói, "Dữu trà"có thể mang đến cho bọn họ cảm giác ưu việt mạnh mẽ hơn, có giá trị hơn!"
Richard đặt tấm bảng vẽ quảng cáo xong xuôi còn lặng lẽ lưu ý một chút. Kết quả, phát hiện rất nhiều người đi đường chỉ tùy tiện ngó nó một cái, nhìn xong thì đi sang "Dữu trà" xếp hàng. Loại hình thức cổ hũ này đã không theo kịp thời đại rồi. Phía Trình Trục đã bắt đầu tuyển người, hắn lại muốn tuyển một nhóm người phụ trách điều hành Weibo của "Dữu trà" và các tài khoản đại chúng. Kiếp trước "Hỷ trà" đã dùng khá sớm hình thức này, lấy tài khoản đại chúng làm ví dụ, khi "Hỷ trà" trở nên phổ biến, bất kỳ một bài viết nào cũng hơn mười ngàn lượt xem, dữ liệu vẫn là vô cùng tốt, cũng có lợi cho việc giữ lấy người hâm mộ . Sau khi quay về tiệm, qua lớp kính Trình Trục lại nhìn thấy Vương Chính Cương, ông chủ của trà sữa Jia Jian, Vương Tử. Ngày gì thế này, cả Lỗi Tử và Vương Tử đều lần lượt tới. Mà đứng bên cạnh Vương Tử còn có một người đàn ông trung niên tỏa ra đầy mùi tiền, ông ta ưỡn cái bụng bia to lớn, trên bụng bia còn thắt một sợi dây nịt da eo vì, bắt mắt vô cùng. Người này tên Chu Quốc Đống, là người Vương Chính Cương sùng bản bái nhất trong hội trà sữa của mình. Bởi vì ông ta chỉ là một xưởng nhượng quyền cấp thấp nhỏ bé, nhưng Chu Quốc Đống là "xưởng nhượng quyền cao cấp" chân chính. Ông ta có gần hai mươi tiệm trà sữa ở Hàng Châu, xung quanh Hàng Châu cũng có tiệm của ông ta. Loại xưởng nhượng quyền cao cấp này một khi đã tham gia một nhãn hiệu trà sữa nào đó thì nhãn hiệu đó đều phải coi trọng loại người cấp cao này.
Trên thực tế, Chu Quốc Đống thực sự cũng là nhân vật số một nổi tiếng trong giới trà sữa. Người trong nhóm đều thích gọi ông ta là Quốc tổng. Khi trà sữa Coco nổi tiếng thì ông ta đã làm Coco rồi, lúc trà sữa Nhất Điểm Điểm bùng nổ, ông ta cũng đã làm Nhất Điểm Điểm.
Tiền phải kiếm thì ông ta đều vét hết rồi. Xưởng nhượng quyền cấp thấp như Vương Chính Cương không thể sánh được với thông tin nội bộ nắm rõ trong lòng bàn tay và độ nhạy bén trong thương mại, tài nguyên, tầm nhìn của loại xưởng nhượng quyền cao cấp này. Lúc loại người như Vương Chính Cương bị nhãn hiệu cắt đứt, Chu Quốc Đống, xưởng nhượng quyền cấp cao, sớm đã tạo ra nhãn hiệu mới khác, đi vét khoản tiền khác rồi. Bọn họ có sự dứt khoát và thực lực chịu lỗ, cũng có tư cách thảo luận với nhãn hiệu mới, mọi người muốn tham gia hoàn toàn không tồn tại cái gọi là vượt qua xét duyệt tư chất. Mà loại người như Vương Chính Cương, cho dù ông ta muốn tạo dựng lại, nhãn hiệu cũng chưa chắc cho ông ta vượt qua xét duyệt tư chất này. Người bình thường, có lúc chỉ có thể giữ mảnh đất đó của bản thân mà đi qua đi lại. Cho nên cả hai cũng xem như là quen thuộc, bởi vì bọn họ là đồng hương, đều không phải người gốc Hàng Châu. Chu Quốc Đống nhìn cửa tiệm "Dữu trà" này, nói thật lòng là vô cùng kinh ngạc.
"Ông chắc chắn cửa tiệm này của cậu ta không phải chuyển nhượng?"
Ông ta hỏi. Vương Tử lập tức trả lời:
"Tôi chắc chắn, chính miệng cậu ta nói với tôi, nói rằng "Dữu trà" không có chuyện chuyển nhượng."
"Thật đáng tiếc."
Chu Quốc Đống nói. Vương Chính Cương cho rằng Chu Quốc Đống có ý muốn chuyển nhượng "Dữu trà" liền nói:
"Quốc tổng cũng muốn chuyển nhượng sao? Tôi cũng cảm thấy không tệ, nếu như cậu ta có thể đồng ý chuyển nhượng thì cho dù tôi đập nồi bán sắt cũng phải mở một tiệm."
Vương Tử đã hoàn toàn bị chàng trai trẻ Trình Trục này khuất phục rồi, bây giờ ông ta hơi có xu hưởng chuyển từ anti-fan thành fan rồi sao? Trước đó anti-fan quá điên cuồng ngang ngược, lúc này lại ủng hộ rất nhiều! "Dữu trà", thần trong giới trà sữa Hàng Châu! Mức tiêu thụ của một cửa tiệm, tiêu diệt cả thành phố, không có đối thủ, đạt đến đỉnh cao! "Tôi nói thật đáng tiếc cho nhãn hiệu này của cậu ta."
Chu Quốc Đống hai chữ "Dữu trà" to tướng trên cửa tiệm. "Hả?"
Vương Tử có chút không hiểu là có ý gì.
Quốc tổng chỉ điểm nói ra dự đoán chắc chắn:
"Nhãn hiệu này của cậu ta, hết tiền đồ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận