Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 568: Chuyện sau đó (2)

"Tôi sẽ thường xuyên đến Mã Đô."
Trình Trục nói với cô.
Theo cùng sự nghiệp càng ngày càng lớn, hắn chắc chắn sẽ thường xuyên lui tới Mã Đô.
Đối với hắn mà nói, mọi thứ xảy ra ngày hôm nay đã cho hắn nhiều hơn một lí do để đến Mã Đô. Sau này đến đây, chỉ không chỉ là đến làm việc, ngoài làm việc, cũng là đến thư giãn.
Hôm sau, Trình Trục bị điện thoại của Thẩm Minh Lãng đánh thức.
Đồng hồ sinh học và con người thường ngày của Hồ Ngôn không giống nhau, linh cảm vẽ tranh vào ban đêm của cô khá tốt, nên cô có thói quen đi ngủ lúc 3 đến 4 giờ, sau đó ngủ đến trưa, thậm chí là đến chiều tối.
Đêm dài đằng đẵng, khó tránh khỏi lại thao thức lăn qua lộn lại. Cô gái này có kiến thức lý luận của cô vô cùng phong phú, giờ đây lại được thực hành, cho nên cô có thể dùng tiến bộ rất nhanh để hình dung. Càng huống hồ cô còn hiểu rõ Trình Trục, con người XP này như lòng bàn tay. Đến cuối cùng, Trình Trục cảm thấy tinh binh cường tráng của minh đã biến thành thủy quân hết rồi. Lợi hại, trận pháp của cô thật lợi hại! Trình Trục một tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi, tay còn lại xoa xoa lông mày. Hắn vẫn còn hơi mệt mỏi với "Trấn hồ ký" tối qua, hoàn toàn chưa tỉnh ngủ.
"Ừm."
Hắn nói qua điện thoại.
"Em họ, trễ như vậy rồi vẫn chưa dậy sao?"
"Hôm qua ngủ trễ."
Trình Trục trả lời. "Tôi hiểu, xã giao trong kinh doanh mà, có phải đã uống nhiều rồi không?"
Thẩm Minh Lãng bắt đầu tự đoán mò:
"Tôi nói với cậu này, dịp thế này cậu phải đưa tôi theo, tửu lượng của tôi cậu biết mà."
Trình Trục im lặng.
"Tôi cũng đã gặp một nhà cung ứng của Vân Sảnh rồi, tôi và Ninh Ninh định chiều nay quay về Hàng Châu."
Thẩm Minh Lãng tự nói với mình. "Được rồi, chuyến này vất vả rồi."
Trình Trục biết hắn quay về để đợi ngày thứ hai. "Em họ, khi nào cậu quay về?"
"Chiều mai tôi về."
Trình Trục cúi đầu nhìn nữ họa sĩ mũm mĩm nằm bên cạnh hắn một cái.
"OK."
Sau khi cúp máy, Trình Trục không thể ngủ được nữa. Bởi vì hắn đói rồi. Bây giờ đã mười một giờ rồi, hắn cũng chưa ăn sáng, cứ ngủ li bì. Lại thêm tối qua vận động quá mức dẫn đến bây giờ bụng đói cồn cào. Con người hắn, trong tình huống bao tử đói meo thì hoàn toàn không thể ngủ được. Do đó, Trình Trục đã lập tức bò dậy. Nhưng vẫn chưa kể, Hồ Ngôn đã ngủ như chết rồi, lúc đứng dậy Trình Trục phát ra tiếng động, co cũng chủ cất tiếng ư ử mơ hồ, sau khi tắm rửa qua loa, Trình Trục ngồi xổm bên giường, nhỏ giọng nói:
"Cô cứ ngủ tiếp đi, tôi xuống lầu đi mua chút gì ăn ở gần đây."
"À được."
Hồ Ngôn nửa tỉnh nửa mơ đáp lại. Đến khi cô nghe tiếng đóng cửa phòng mới biết Trình Trục đã đi rồi, cô đột ngột tỉnh giấc không rõ lí do. Trình Trục sau khi xuống lầu thì đi tìm được quán ăn nhỏ gần đó, nấu món Thượng Hải của vùng Mã Đô. Món Thượng Hải đa số thiên về vị ngọt, trong món ăn luôn thích cho đường. Hắn ăn quen rồi, nhưng có một số người đặc biệt ăn không quen món Thượng Hải. Lúc hắn đang đợi đóng gói thì điện thoại rung lên. Trình Trục cũng không ngờ, lại là tin nhắn Wechat Hồ Ngôn gửi đến. "Ông chủ, cậu có thể tiện đường mua chút gì về không?"
Cô hỏi. "Mua gì?"
Trình Trục đánh chữ. "Là, khu nhỏ trước mặt có một tiệm thuốc..."
Hồ Ngôn gửi lại một câu như vậy. "Hiểu rồi, lát nữa tôi mua về."
Trình Trục đã biết cô muốn hắn cái gì. Lúc mua thuốc tránh thai trong tiệm thuốc, Trình Trục phát hiện tiệm thuốc này kinh doanh vẫn rất tốt, lúc hắn đi vào có sáu, bảy người bên trong. Hoặc cũng có thể nguyên nhân bởi vì nhà thuốc này có một vị bác sĩ trung y. Vừa nghĩ đến đây, hắn nảy ra một suy nghĩ trong lòng. "Con người Hồ Ngôn này trong tình huống nhiều người sẽ rất căng thẳng, cả người cũng sẽ rơi vào một loại trạng thái khác. Nếu như là cô tự đi mua thuốc thì e là cả người lại đỏ bừng lên rồi?"
Cơ thể bẩm sinh ngượng ngùng với bên ngoài, khủng khiếp như vậy! Nói đúng ra, e rằng rất nhiều chàng trai lần đầu tiên đến tiệm thuốc mua thứ đồ chơi này, cũng sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng. Ngược lại hắn không biết xấu hổ, hoàn toàn không hề gì. Đợi đến khi hắn quay về phòng Hồ Ngôn thuê, cô đã tắm rửa xong xuôi rồi. Nữ họa sĩ mập mạp đẩy đà này đang đeo cặp kính gọng đen dày cộm che hết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, dường như lại thêm một lớp phong ấn cho bản thân, Trình Trục cảm thấy thật thú vị, tháo mắt kính, giải trừ phong ấn! "Chiều nay tôi muốn đi hai khu thương mại dạo chơi, cô đi không?"
Trình Trục hỏi. Hắn cảm thấy Hồ Ngôn chắc hẳn sẽ không đi. "Cái đó, ông chủ, buổi chiều có thể không được, nếu như buổi tối... tối thì có thể."
Hồ Ngôn trả lời. Hôm nay cô cũng không thể nói đi lại không tiện, nhưng nếu như bạn muốn buổi chiều cô dẫn đi dạo, vậy có thể sẽ có hơi không thoải mái. "Thật hiếm có, lại đồng ý ra ngoài?"
"Tôi là người sẽ hơi không thoải mái ở chỗ đông người, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể đi."
Hồ Ngôn đáp. "Vậy được, vậy buổi chiều tôi tự đi tham quan một lúc, buổi tối có ra ngoài hay không chúng ta xem lại tình hình."
Trình Trục nói:
"Nếu như ra ngoài, tôi có thể dẫn cô đi lựa mắt kính."
Hắn nhìn lớp kính dày cộm trên mặt cô khó chịu rất lâu rồi.
"Ừm."
Nữ họa sĩ khẽ gật đầu. Buổi chiều, sau khi Trình Trục ra ngoài, Hồ Ngôn ngồi trên ghế sô pha, mở hộp thuốc hắn mua về, sau đó xem giấy hướng dẫn sử dụng. "Vui lòng sử dụng trong vòng 72 giờ."
Cô nhìn mấy chữ này rồi rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận