Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 537: Quá dính (1)

"Bánh kem ăn ngon thật."
Trình Trục Trần Tầm cũng không ngờ rằng bản thân đang yên đang lành đón sinh nhật lần thứ hai mươi bảy, sau khi ăn bánh sinh nhật xong thì mình lại biến thành bánh kem.
Toàn bộ quá trình đều được tiến hành trên ghế sô pha và trước gương soi toàn thân trong phòng khách.
Trình Trục vốn còn định mời cô tắm chung, nhưng với vẻ mặt hiện tại của cô giảng viên thì chắc chắn không thể làm được đến mức đấy.
Lúc làm việc không tắt đèn thôi mà cô đã rất xấu hổ và giận dữ rồi, còn ngâm mình gì nữa đây!
Nhưng đối với cẩu nam nhân mà nói, tắt đèn là chuyện tuyệt đối không được phép.
Đùa à, ông trời cho cô tướng mạo đẹp như vậy, dáng người uyển chuyển như thế, cô lại muốn tắt đèn? Tôi kiên trì quản lý dáng người, nhìn cơ ngực này xem, nhìn cơ bụng này xem, cô lại nói với tôi là cô muốn tắt đèn? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cuối cùng, Trình Trục lại đi tắm trước, sau đó mới đến Trần Tầm. Nước nóng cọ rửa thân thể, cô tự đưa tay mơn trớn da thịt, chỉ cảm thấy rất không ổn. Các loại đồ vật đan xen vào nhau, không dính mới là lạ. Vừa nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy nước không còn nóng nữa. Bởi vì bản thân cô đã nóng lên rồi. Cuối cùng, cô giảng viên dùng sữa tắm Trình Trục mang đến tắm rửa hai lần, mới rửa sạch sẽ bản thân cho nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút. Lúc này, đêm đã rất khuya.
Sau đấy hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh. Bản thân Trình Trục không có cảm giác gì với chuyện này, nhưng hắn biết rõ, có rất nhiều cô gái hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này. Sau khi cùng nhau lên giường đắp chăn, Trần Tầm vẫn thấy hơi không quen. Bởi vì ngoại trừ lần trước đến homestay, Trình Trục đều đến ký túc xá của công nhân viên chức, tất cả các lần đều không ngủ lại.
Nhưng sau khi cô thật sự nằm xuống, trong lòng lại rất an tâm. Cô là một người ngày thường ngủ khá nông, nhưng chỉ cần Trình Trục tới đây, có mùi của hắn thì cô có thể ngủ rất say. Đương nhiên, cũng có thể là do mệt mỏi. Nhưng mà, lúc này cô giảng viên mới vừa nằm xuống không bao lâu, lại đột nhiên đứng dậy đi lấy điện thoại di động. Qua vài giây, điện thoại di động của Trình Trục rung lên. Cẩu nam nhân này nhìn thấy mình có tin nhắn WeChat, còn có chút cẩn thận. May mà hắn nhận được chuyển khoản 1 tệ của Trần Tầm. Bởi vì Trình Trục lại tặng cho cô một đôi giày. Làm xong những việc này, Trần Tầm liền đề nghị nói:
"Tắt đèn nghỉ ngơi nhé?"
Hiện tại đã là rạng sáng, nếu như còn không nghỉ ngơi thì không chừng lát nữa phải tắm thêm một lần, vậy thì đã muộn mất rồi.
"Được, em đeo bịt mắt trước."
Trình Trục nói. Hắn vẫn như cũ, không đeo bịt mắt ngủ không yên. Sau khi ánh đèn trong phòng ngủ được tắt đi, một vùng tăm tối. Trình Trục ôm lấy giảng viên của mình, nhẹ giọng trêu ghẹo:
"Sợ em chạy như vậy à?"
Hắn đang nói chuyện Trần Tầm nhanh chóng chuyển cho hắn 1 tệ. Cô không trả lời. Chỉ là dán chặt vào trong ngực hắn. Thật ra Trần Tầm cũng không xác định được quan hệ giữa mình và Trình Trục sẽ duy trì bao lâu. "Suy cho cùng, tôi lớn hơn hắn quá nhiều tuổi."
Hơn nữa, vì rất nhiều nguyên nhân đặc biệt mà cô còn kiên định trở thành người theo chủ nghĩa không kết hôn, không con cái. Lần trước, sau khi kết thúc chuyến đi homestay, cô đã đặc biệt mua thuốc ngừa thai. Sau đó, cô đang suy nghĩ xem có nên dứt khoát đặt vòng tránh thai hay không, dù sao thì cô cũng không muốn sinh con. Đối với Trần Tầm mà nói, gia đình cô dường như có thể lấy đi bất cứ thứ gì của cô chỉ vì họ đã cho cô sinh mạng. Cũng bởi vì cô là con gái của gia đình này. Nhưng bọn họ có từng nghĩ tới, đứa bé có thật sự muốn làm con gái của gia đình này không? Có con rồi, thật sự muốn sinh ở chỗ này ư? Đương nhiên là không. Nói chung, cô thực chất là một người theo chủ nghĩa bi quan. Cô vẫn luôn suy nghĩ triền miên. Cách hơn mười phút, Trình Trục đột nhiên lên tiếng:
"Sao cô còn chưa ngủ, đang suy nghĩ gì thế?"
"Không suy nghĩ gì cả."
Trần Tầm phủ nhận ngay lập tức, sau đó hỏi:
"Sao cậu biết tôi chưa ngủ?"
"Bởi vì nếu như cô ngủ thiếp đi thì sẽ ôm tôi rất chặt, lần trước là như vậy đấy."
Trình Trục cười cười.
"Lại bắt đầu nói bừa."
Trần Tầm kiên quyết phủ nhận, có mấy phần xấu hổ. Trình Trục cũng không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn. Cảm nhận được cái ôm kiên định này, nội tâm giảng viên dần bình tĩnh hơn đôi chút, cô vô thức chìm vào giấc ngủ. Hôm sau, Trần Tầm dậy sớm hơn Trình Trục. Cô cứ như vậy tựa vào trong ngực hắn, giống như con tin, không dám nhúc nhích.
Trên mặt giảng viên hơi ửng đỏ, một phụ nữ thành thị ở độ tuổi này đương nhiên biết đây là hiện tượng bình thường của cơ thể con người. Chỉ là cô thấy hơi buồn bực, rõ ràng tối hôm qua đã như vậy, vì sao sáng sớm hôm nay còn có thể như thế kia? Ngược lại, nếu như Trình Trục mơ hồ cử động thân thể vài cái trong giấc mộng, tình huống của cô sẽ có mấy phần không ổn. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy. Nhưng vị giảng viên này đổ hết trách nhiệm lên người học sinh xấu trong lớp. Đợi đến khi Trình Trục thức giấc, Trần Tầm lập tức bật dậy:
"Tôi đi rửa mặt trước."
Sáng sớm là trạng thái kém nhất của con người. Tóc tai rối loạn, da thịt có thể cũng sẽ tiết ra một xíu dầu, mặt còn sưng lên khi mới ngủ dậy. Trước đây, người phụ nữ này nghèo và tinh tế, ở chỗ Trình Trục vẫn khá có gánh nặng. Cẩu nam nhân từ trên giường ngồi dậy, có vài phần mờ mịt.
"Sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận