Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 360: Cô uống trà dâu, tôi trồng dâu (1)

"Vậy cậu còn muốn cái gì nữa?"
Hắn hỏi với nụ cười toe toét, ra hiệu cho cô nói hết câu.
Con người này tính tình vốn nghịch ngợm, lúc này còn cười như vậy, cái mùi ấy ngày càng nồng nặc lên rồi, Thẩm Khanh Ninh tiếp tục nói mới lạ!
"Không có gì!"
Giọng của cô trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Chỉ là toàn bộ khuôn mặt hơi đỏ lên, rất rõ ràng sự xấu hổ đã đến điểm giới hạn rồi.
Hai người họ bây giờ đang đứng trước ghế sofa, trong tay một người là trà sữa và một hộp dâu tây, trong tay người còn lại đang cầm túi đựng rượu trái cây.
Trình Trục hơi cúi đầu và nhìn cô. Hôm nay cách ăn mặc Thẩm Khanh Ninh vẫn rất phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn, không thua kém gì so với quần tất đen đêm đó. Áo khoác dài của phụ nữ là loại có thắt lưng, khoe vòng eo thon gọn. Bởi vì cô nàng có một đôi chân dài đáng kinh ngạc, khiến cho vòng eo của cô ấy quả thực trở nên cao hơn. Hơn nữa với tác dụng của thắt lưng, chính là tăng thêm một bước làm phóng đại điểm này. Chỉ là cô ấy bây giờ, ngay cả lông mày của cô nàng cũng hơi cau lại, rất không hài lòng với nụ cười trong mắt Trình Trục. Trình Trục quan sát vẻ mặt của cô, ra chiêu biến lùi thành tiến. "Được rồi được rồi, tôi cũng uống nhiều rồi" Hắn nói. Một câu nói như vậy, có thể nói khiến người ta tạc mao. Đã không biết đây là lần thứ mấy cảm xúc bị kéo xuống rồi.
"Cậu!"
Sự khó chịu trong lòng Trầm Khanh Ninh đã vượt quá giới hạn, nhưng không biết phải nói thế nào với hắn. Ngay cả nhịp tim vừa nãy cùng với sự xấu hổ vừa rồi cũng lắm xuống một chút. Hắn vừa rồi nhấn mạnh bản thân uống không nhiều, sẽ không thật sự giống với người anh trai ấu trĩ của cô Thẩm Minh Lãng, chỉ là đàn ông phải mạnh miệng với tửu lượng bản thân sao? Vì vậy, thực ra đều là cô nghĩ nhiều đúng chứ! Cô hơi cụp mắt xuống, không nhìn hắn nữa, cảm xúc vô cùng phức tạp, chỉ là ma xui quỷ khiến nói một câu:
"Đúng vậy, tửu lượng của tôi quả thực không tốt, chúng ta hôm đó đều uống nhiều rồi... Ha!"
Ngay lúc đó bờ môi của cô nàng bị Trình Trục chặn lại. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đột ngột đến khiến đầu óc cô ấy trống rỗng trong giây lát. Lần trước Trình Trục lấy đi nụ hôn đầu của cô, chí ít hai người còn ngồi ở ghế sau trong chiếc Landrover, trong một không gian khép kín nhỏ bé. Trước khi hôn, hai người đều uống không ít rượu, ít nhất bọn họ đều đang trong trạng thái say xỉn, cô ấy quả thật uống hơi nhiều, chỉ là chưa đến mức say hoàn toàn. Trong tình huống đó, hai người dựa vào rất gần mắt đối mắt, thực ra ánh mắt đều là đang nhìn vào trong không khí. Bầu không khí ái muội có thể nói là trực tiếp bùng nổ ở trong xe. Còn bây giờ ư? Một người con gái trong căn nhà thuê của một chàng trai, quả thực cảnh tượng này không thua gì lúc ở trong xe.
Lúc Trình Trục nói hắn uống không nhiều, bầu không khí ái muội thật sự cũng bắt đầu dâng cao rồi. Nhưng không phải cuối cùng người tsundere này là tự kiềm chế bản thân sao, cô chỉ nói nửa lời, chỉ nói:
"Vậy cậu còn..."
nói đến đây, cô nàng liền đột ngột im bặt. Vì vậy, tiết tấu nói chuyện và bầu không khí ái muội, trên thực tế bị gián đoạn rồi. Trình Trục chính là cố ý bắt nạt cô, cố tình khiêu khích cô gái tsundere này, trực tiếp nói một câu:
"Được thôi được thôi, tôi uống nhiều rồi."
Dưới tình huống như vậy, hắn đột nhiên hôn một cái, thật sự hoàn toàn xảy ra đột ngột. Đột ngột đến mức độ nào? Đến mức hai tay Trầm Khanh Ninh đều không cầm chắc được đồ, hộp dâu tây trực tiếp rơi xuống đất, trà sữa trong tay còn lại suýt nữa thì không giữ được rồi. Cô ấy thậm chí còn có chút bị dọa rồi. Môi của cả hai người chạm vào nhau, sau khi hộp dâu tây bên tay trái cô ấy rơi xuống đất, phát ra một tiếng bịch. Đôi mắt cô nàng chợt mở to một chút, bàn tay trái không tự chủ dùng lực đẩy Trình Trục ra. Tiết tấu của hôm nay, dường như không nằm trong tầm kiểm soát, đã loạn lên rồi. Thật ra là không. Vừa nãy hắn không phải rất tức giận nói:
"Đúng, tửu lượng của tôi không tốt, chúng ta hôm đó chính là uống nhiều rồi."
Trình Trục sau khi tấn công bất ngờ vào đôi môi nhỏ bé của cô, ánh mắt nhìn chằm cô, rồi lặp lại ba chữ. Chỉ bằng ba chữ, liền khiến cho cảm giác ám muội và dây dưa không dứt giữa hai người trưởng thành lại một lần nữa bùng nổ bên trong căn nhà cho thuê. Hắn nhắc lại lần thứ ba, nói:
"Tôi không có."
Trong phòng khách của căn nhà, Trầm Khanh Ninh lần thứ ba nghe thấy Trình Trục nói câu đó, chỉ cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, sau đó có một dòng điện nhỏ chạy từ đầu đến chân. Tất cả tình cảm chất chứa trong lòng, cũng hoàn toàn bùng nổ ngay lúc này. Lần thứ nhất "Tôi không có", lần thứ hai "Tôi không có", lần thứ ba "Tôi không có", đều đạt được những hiệu quả không giống nhau. Cảm giác rơi vào tay giặc ấy lại một lần nữa xuất hiện rồi. Cô đứng trước mặt Trình Trục, lúc bấy giờ cái gì cũng không làm nổi, cũng không nói được bất cứ điều gì. Tâm trạng của cô ấy trong một khoảng thời gian ngắn, giống như đang ở trên tàu lượn siêu tốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận