Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 263: Một căn phòng cách âm rất tốt

Trên chiếc Benz G, Trình Trục hoàn toàn không biết ở bên ngoài con nuôi Đổng Đông lại thay ba làm màu.
Hắn ngoài việc nói cho mọi người biết cô Trần và Trình Trục đi cùng một xe ra, còn phổ cập một chút cho bọn họ chiếc Benz này giống xe Jeep, giá bán cao hơn nhiều.
Dĩ nhiên, trong lòng hắn cũng thắc mắc:
"Xe anh Trình lấy ở đâu ra!"
"Mẹ kiếp, sớm biết hôm nay hắn chạy xe Benz G, thì cứ cho là ngượng ngùng ngồi cùng xe nhìn chằm chằm cô Trần thì tôi cũng muốn ngồi thử."
Trên xe bus, các bạn học bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Thật hay giả, xe này đáng giá hơn hai trăm vạn? Vậy không phải là ngang ngửa Mercedes-Benz sao?"
"Con mẹ nó, có số tiền này thì sao phải mua loại xe không thịnh hành này chứ?"
"Ghê gớm, đi riêng một xe với cô Trần, hắn cũng không sợ sao?"
"Hôm nay cô Trần rất xinh đẹp, vừa nãy tôi nhìn thấy cô ấy ở cổng trường, cảm giác tuyệt vời hơn mấy lần gặp trước. Tạm thời cũng không có sinh viên nghĩ lệch lạc, cảm thấy hai người lén lút có quan hệ gì không thể nói cho mọi người biết. Tuy rằng mọi người đều là khách thường xuyên của hàng nội địa, nhưng đều hiểu rõ sự khác biệt giữa hiện thực và trên mạng. Mười giờ ba mươi ba phút xe bus mới xuất phát, hai nữ sinh đến muộn ba phút. Trình Trục lại kịp thời dựa theo chỉ dẫn chạy xe lên đường. Trên đường hắn và Trần Tầm tán dóc như thường. Lần trước không phải đã giảng viên nói với hắn, có rất nhiều lãnh đạo của trường đều hỏi cô ấy về chuyện hạng mục game. Bây giờ, cô ấy ở đây, Trình Trục liền bảo cô ấy nói rõ một chút là lãnh đạo nào của trường, rồi tư vấn một chút mấy vị lãnh đạo của trường như thế nào, tính cách ra sao. Trần Tầm vẫn không giấu giếm hắn gì cả, chỉ là trong mấy vị lãnh đạo của trường này, cô cũng chỉ hơi hiểu rõ viện trưởng Trương, còn lại đều chỉ là gặp mặt mấy lần.
"Vợ của viện trưởng Trương là cô giáo của cô hả?"
Trình Trục nghe thấy quan hệ quan trọng này còn hơi ngạc nhiên.
"Đúng vậy."
Quan hệ thầy trò này, nó thế nào nhỉ, nếu như làm thật tốt thì có thể biến thành một tầng quan hệ rất bền chặt. Hắn cũng vị vậy mà hiểu rõ tại sao trong trường sẽ có một vài tin đồn sai sự thật về Trần Tầm, nói cô ấy là đi cửa sau. Trình Trục đánh giá cô ấy một lượt, trong lòng lại nghĩ có thể thông qua cô ấy để quan hệ với viện trưởng Trương tiến thêm một bước không? Hắn rất rõ loại người cấp viện trưởng này rốt cuộc có năng lực tiềm tàng rất lớn trên người! Xe lao thẳng về phía trước, theo cuộc tán gẫu suốt dọc đường của hai người, sự hoang mang trong lòng của Trần Tầm đều với đi một chút. Thời tiết hôm nay rất tốt, mùa thu trời cao mát mẻ, trời nắng đẹp. Trình Trục quan sát một bên mặt của cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy lớp trang điểm hôm nay của cô ấy rất tinh tế, tóc cũng xoắn rất đẹp. Đợi đến khi hai chiếc xe đến gần nhà nghỉ, Lưu Phong và Trần Đình Đình liền sắp xếp mọi người bỏ đồ vào trong phòng trước, sau đó có thể tự do hoạt động một lúc, mười một giờ rưỡi tập hợp lại ăn cơm. Trước đây đã nói, Trình Trục sớm đã chọn xong phòng của mình, cũng giúp Trần Tầm chọn luôn rồi. Căn phòng này của bản thân hắn là căn phòng tốt nhất, còn kèm theo một phòng khách nhỏ. Phòng của Trần Tầm ở ngay đối diện hắn. Hai căn phòng này đều ở cuối tầng một. Hắn và Trần Tầm ở cùng một lầu, sau đó đi tham quan phòng của cô ấy một chút, sau đó lại dẫn cô ấy đi xem phòng của mình. Hắn có thể cảm thấy được sau khi Trần Tầm vào phòng, ánh mắt hơi sáng lên. Trong căn phòng này có một cửa sổ sát sàn rất lớn, đoán chừng buổi tối còn có thể ngắm sao. Phong cách trang trí tổng thể cũng đẹp hơn một chút, là kiểu trang trí thiên về hơi hướng cổ xưa, cảm giác gỗ hơi nặng, lấy màu nâu làm màu chủ đạo. Không phải hôm nay ánh sáng rất tốt sao, nắng ấm màu vàng đổ xuống từ trên cửa sổ sát sàn, giống như phủ thêm một lớp lên sàn nhà.
"Có lẽ là phòng át chủ bài của nhà nghỉ này."
Trình Trục nói. Hắn nghiêng đầu nhìn Trần Tầm không ngừng quan sát trong phòng, cười nói:
"Thích hả? Hay là em đổi phòng với cô?"
Kiếp trước hắn đã ở quá nhiều khách sạn cao cấp và nhà nghỉ phong cách riêng biệt. Với hắn mà nói, căn phòng này cũng bình thường thôi. Suy cho cùng thì ra ngoài du thu với các bạn cùng lớp thì chắc chắn cũng là chọn nhà nghỉ giá bình dân. Có thể được trình độ này thật sự đã rất tốt rồi. Trình Trục nhìn thấy, chỗ tốt nhất của căn phòng này ngược lại là bố cục. Phòng khách nhỏ nằm sát phòng bên cạnh, giường thì đặt ở đầu bên kia. Như vậy thì bên này không nghe được tiếng động của phòng bên cạnh. Dĩ nhiên phòng bên cạnh cũng không cách nào nghe được tình hình bên này. Trình Trục không biết cách âm của nhà nghỉ có thể tốt đến mức nào. Mà những sinh viên đại học thuần khiết mà lại ngu dại trong lớp này, chắc chắn ra ngoài chơi sẽ có chút tranh cãi ầm ĩ.
Trần Tầm thật sự càng thích căn phòng này, cảm thấy chỗ này vô cùng thích hợp chụp ảnh, có thể tích lũy tài liệu cho tường Wechat được cô ấy dày công đóng gói, đã rất lâu rồi không cập nhật trạng thái rồi. Nhưng mà cô ấy hiểu rõ, nếu như muốn ở đây thì chi phí cho chuyến đi này chắc chắn sẽ cao hơn.
Một chút đỉnh tiền trong thẻ của cô ấy, thật sự không chịu nổi. Trước khi có lương tháng sau, đoán chừng còn phải dựa vào thẻ tín dụng sống qua ngày. Cô Trần, nợ nần chồng chất, tiêu tiền càng ngày càng tính toán kỹ lưỡng. Đổi một căn phòng cao cấp hơn, với cô ấy mà nói khó tránh quá xa xỉ một chút.
"Không cần đổi."
Trần Tầm lên tiếng từ chối. Trình Trục nhìn cô ấy một cái, cũng không nói gì nhiều.
Trần Tầm đi rồi, ba con nuôi của Trình Trục liền đến. Hôm nay, không phải Trình Trục còn phải làm máy bay yểm trợ cho Lưu Phong sao, hôm nay có thể tên nhóc này muốn tỏ tình, nếu như thành công, thì là người thoát ế đầu tiên của phòng 309. Đổng Đông ở bên cạnh đều kích động rồi:
"Xuyên Nhi, lỡ như thành công thì nói không chừng hôm nay cậu có thể hôn!"
Xem bộ dạng không có tiền đồ này, hôn một cái đều vui như vậy. "Đi chết đi!"
Lưu Phong mắng một câu. Đổng Đông không vui rồi:
"Tôi là quân sư tình yêu của cậu, cậu đem thái độ này nói chuyện với quân sư hả?"
Ngày thường, lúc Trình Trục không ở trong phòng, thật ra đều là hắn và Trịnh Thanh Phong bày mưu tính kế cho Lưu Phong. Thật ra một chút lý luận và sách lược của Đổng Đông đều không tệ, ghê gớm hơn sinh viên bình thường một chút. Nhưng đáng tiếc, có nhiều lúc, kết cục của quân sư, bản thân cũng thất bại trong yêu đương, cũng sẽ chỉ biến thành chó nghiệp vụ mất lưỡi. "Anh Trình, chúng ta có cần diễn tập một chút không?"
Đổng Đông đề nghị, hắn còn hăng hái hơn Lưu Phong. "Xuyên Nhi, tôi bảo cậu xem nhiều phim học đường, cậu đã xem thuộc chưa?"
Trình Trục hỏi. "Xem thuộc rồi!"
Hắn vội vàng gật đầu. "Xem thuộc rồi thì được, đến lúc tôi sẽ chuyển vài lời cho cậu, điều duy nhất cậu cần làm chính là đến lúc không được não tàn, không được nhút nhát không dám trả lời, còn có chính là lúc nói chuyện, cậu phải nhìn vào mắt Trần Đình Đình."
Trình Trục vỗ vai hắn nói:
"Làm được mấy điểm này là được rồi, đảm bảo khiến cho cậu có một buổi bày tỏ thành công tự nhiên."
"Được!"
Lưu Phong bắt đầu cổ vũ bản thân, hoàn toàn bắt đầu mong chờ phân đoạn xem phim vào buổi tối. Đã đến mười một giờ rưỡi, mọi người liền ở phòng ăn của nhà nghỉ ăn cơm. Đồ ăn đều là một ít món ăn địa phương, nhưng mùi vị không tệ. Lúc ăn cơm, Trình Trục rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Tầm. Buổi chiều cũng không có hoạt động tổ chức gì đặc biệt, mọi người thích làm gì thì làm. Nhưng sau khi ăn cơm xong Trình Trục lại gửi trò chơi "Sheep of Sheep" cho mọi người. Hắn đứng dậy nói:
"Chắc hẳn trước đây lớp trưởng có nói qua rồi? Hôm nay là chơi thử có thưởng, chỉ cần đánh thắng hai trận thì tôi sẽ cho 1000 tệ, hơn nữa không giới hạn số lượng!"
"Nếu như mọi người có thể đánh thắng thì ai cũng đều nhận được 1000 tệ!"
Lời này vừa dứt, có thể nói là sự kích động, một đám sinh viên phấn khởi la hét reo hò. Một ngàn tệ đối với sinh viên bình thường mà nói chắc chắn là một khoản tiền vô cùng lớn. Càng huống hồ hiện giờ danh tiếng của Trình Trục trong trường rất lớn, hạng mục trò chơi này của hắn đã lan truyền xôn xao bên ngoài, có thể nói là nhận được sự quan tâm của sinh viên trong trường. Mọi người có thể tranh giành chơi thử, thăm dò kết quả, vốn dĩ chính là một chuyện rất hay! Càng huống hồ không phải sau đó còn có giải thi đấu trò chơi trong trường trị giá 50 ngàn tệ sao, vậy chúng ta giống như là sớm tích lũy kinh nghiệm! Sau khi Trình Trục ngồi xuống, còn nói với giảng viên bên cạnh:
"Cô cũng được tính, nếu thắng thì gửi tin nhắn Wechat cho em."
Trần Tầm nhìn hắn một cái, cũng không nói gì nhiều. Cô ấy biết trò chơi này không đơn giản. Nhưng nếu như thật sự có thể có được 1000 tệ tiền thưởng thì đối với tình hình quẫn bách hiện nay của cô ấy mà nói, thật sự là khi rét có than rồi. Sau khi tải xuống trên điện thoại, các sinh viên lớp hai ngành kế toán đã nhìn cái tên "Sheep of Sheep" một cái. Không ít người nói thầm trong bụng một câu:
"Tên gì mà ngu vậy?"
Hoàn toàn nhìn không ra trò chơi này là chơi cái gì. Sau đó không lâu, trong này liền vang lên tiếng nhạc nền ma quỷ. Rõ ràng là thời gian hoạt động tự do, nhưng sau khi mọi người tải xuống thì từng người một đều chơi thử ngay tại chỗ. Trình Trục thấy Trần Tầm cũng trực tiếp mở lên để chơi, hắn cũng không quay về phòng trước mà khẽ nghiêng người, cứ như vậy mà cúi đầu nhìn cô chơi. Trần Tầm thấy ánh mắt của hắn dừng lại trên điện thoại của mình, còn ngước mắt lên nhìn hắn một cái. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, giảng viên đeo mắt kính vàng lập tức cúi đầu, bắt đầu chơi trò chơi một mình. "Ha ha! Trận đầu tiên thật đơn giản!"
Đã có người bắt đầu kêu lên. Vẫn còn ở trận đầu tiên hả? Trận thứ hai của tôi đã phá vỡ được mấy mươi cái rồi!"
"Cảm thấy trận thứ hai cũng không khó, vừa mở ra lại toàn là phá vỡ!"
Trần Tầm cũng như vậy, chỉ mất vỏn vẹn mười mấy phút, tùy ý bấm mấy cái thì đã qua được trận thứ nhất rồi. Hiện giờ thật sự cô ấy không phải quá tập trung chơi. Bởi vì không phải Trình Trục đang nhìn cô ấy chơi sao, cho nên hai người thật sự đứng hơi gần nhau. Cô ấy lờ mờ cảm thấy bản thân có thể cảm nhận được hơi thở trên người đàn ông này. Nhưng cô ấy không ghét bỏ nó. Chơi đến cuối cùng, ngược lại là cô ấy có chút khẩn trương, thỉnh thoảng lại sẽ quan sát biểu cảm của Trình Trục, xem thử bản thân vừa rồi phá có đúng không. Dường như cô ấy đang là sinh viên đang làm bài thi thử, đối phương là thầy giáo đang đứng bên cạnh nhìn.
"Đừng nhìn em, cô cứ theo suy nghĩ của mình tùy ý chơi là được rồi. Con chó... trò chơi này, thật sự em cũng thể đưa ra ý kiến với cách chơi gì."
Trình Trục cười, thấp giọng nói với cô ấy. Hai người giống như đang thì thầm bên cạnh các bạn học, do khoảng cách của hai người gần nhau, còn có một loại thân thiết gần gũi, may mắn các bạn học đang nghiêm túc chơi game, hoàn toàn không có ai chú ý bên này. Nhưng bởi vì xung quanh Trần Tầm đều là sinh viên, cho nên cảm giác đặc biệt trong lòng lại càng mạnh mẽ hơn, mỗi lần Trình Trục nói khẽ bên cạnh cô ấy, cô ấy đều cảm thấy có một luồng điện nhỏ chạy khắp người, trong lòng còn không biết lại có chút xấu hổ và khó chịu.
"Tôi đã phá rất nhiều rồi! Trò chơi này chắc chắn chỉ có hai trận chứ?"
Có một nam sinh nói. "Mẹ nó, vừa rồi chọn sai rồi! Còn may tôi lại thành công phá hết rồi."
Lại có người lên tiếng. "Tôi cảm thấy tôi sắp phá vỡ hết mấy trăm khối còn lại rồi."
Mấy người Đổng Đông hiện giờ đang nhàn rỗi sinh nông nỗi, cũng đang chơi. Nghe thấy lời của các bạn học, bọn họ lắc đầu bật cười, cảm thấy đám ngu ngốc này thật ngây thơ. Không phải chứ, không phải chứ, bọn họ sẽ không cho rằng anh Trình sẽ tốt bụng cho các người tiền? Các người đợi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận