Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 476: Lâm Lộc, sinh nhật vui vẻ (1)

Sáng sớm của lễ Giáng sinh, những bông tuyết nhỏ rơi lác đác giữa bầu trời đêm.
Đối với người phía Nam mà nói, một chút bông tuyết cũng có thể khiến tâm trạng của người ta trở nên phấn khích.
Lại thêm hôm nay là nghỉ lễ, có lẽ tường Wechat đều sẽ bùng nổ bởi tuyết.
Chỉ là, lúc này Trình Trục đang đứng dưới đèn đường bên cạnh xe đột nhiên cảm nhận đều trở nên không còn nhạy bén. Một bông tuyết rơi sau gáy của hắn, sau đó lập tức tan biến, hắn hoàn toàn không cảm thấy gì hết.
Chỉ bởi vì Lâm Lộc đứng trước mặt hắn, người vừa mới nói câu này là Lâm Lộc.
"Đồ ngốc mới yêu đương."
"Toi rồi, mình là đồ ngốc."
Đây là Lâm Lộc. "Nói gì với người mình thích?"
"Nói rồi, nói rồi."
Đây là Lâm Lộc. "Vậy được rồi, Trình Trục."
"Trình Trục, bây giờ tôi không ngầu một chút nào cả."
Đây là Lâm Lộc. Cô gái năng động đều thông minh, khôi hài như vậy, lại có thể đánh cho Trình Trục trở tay không kịp. Đây là lời tỏ tình của tiểu Lộc. Trình Trục đã từng nghe quá nhiều câu "Em thích anh", hay là câu " Anh thích em" buồn nôn và thiếu thực tế rồi. Sự biểu đạt của người Trung Quốc vẫn là thiên về sự hàm súc, đặc biệt là lúc mặt đối mặt. Để tay lên ngực tự hỏi lòng, bản thân bạn có thể nói ra lời này trước mặt cô ấy không? Có lúc Trình Trục nghe thấy cô gái trước mặt nói những câu như " Em thích anh" hay là "Em yêu anh", thậm chí suy nghĩ trong lòng là: Ồ, nói thật thuần thục. Bình thường nói không ít nhỉ? Đối với cẩu nam nhân này mà nói, loại từ ngữ này quá nặng nề rồi, nặng nề đến mức hắn sẽ càng tránh né theo bản năng. Điểm này mới là quan trọng nhất. Lâm Lộc chưa từng yêu đương, cũng là lần đầu tiên thích một người con trai. Có lúc cô ấy có hơi ngây thơ, nhưng mỗi lần giao tiếp, trong tình huống nói tiếp lời của người khác, cô ấy luôn có thể nói ra một vài lời khiến Trình Trục không đề phòng nổi. Suốt cả đêm, tên cẩu nam nhân này đều ở trong trạng thái rất thoải mái.
Hắn còn dám gửi tin nhắn Wechat cho thẩm khanh ninh ở ban công, trong tình huống có kẻ phá đám vẫn rất bình tĩnh. Nhưng bây giờ thì sao?
"Có phải tuyết rơi nhiều hơn vừa nãy không?"
Trình Trục nghĩ thầm. "Dường như nhiều hơn một chút ha?"
"Vừa nãy trận gió đó còn rất lạnh, đã thổi bay một nửa men rượu của mình rồi."
"Bây giờ là mấy giờ rồi, chúng ta đứng ở bên ngoài cũng khá lâu rồi."
"Đúng, đúng, đúng, tuyết rơi nhiều hơn rồi!"
Trên thực tế, tuyết không hề rơi nhiều. Hắn giống như lò lửa nhỏ chưa bao giờ sợ lạnh. Hắn chỉ là Bối rối rồi. "Lâm Lộc rất khắc mình."
Trình Trục. Đây là không biết là lần thứ mất hắn cảm thán như vậy rồi. Loại cẩu nam nhân như hắn trời sinh đã mang chút tính xấu xa. Mà ai cũng đều biết, xấu xa khắc kiêu ngạo, tự nhiên khắc xấu xa. Hắn ngước mắt nhìn Lâm Lộc. Dưới đèn đường, khuôn mặt của cô ấy vẫn hơi ửng đỏ.
Là rượu xộc lên mặt, nhưng cũng không chỉ là rượu xộc lên mặt. Mà nguy hiểm nhất là, tuy rằng tim cô ấy đập rất nhanh, rất rất nhanh, bồn chồn khắp người, rất rất bồn chồn, nhưng mà, đôi mắt to long lanh sinh động của cô ấy luôn ngang ngược mà lại kiên cường nhìn chằm chằm Trình Trục. Khuôn mặt nhỏ của Lâm Lộc đã đỏ như vậy rồi, dĩ nhiên là ngượng ngùng. Nhưng tôi không lãng tránh, ánh mắt tôi không tránh né! Tôi muốn nói với cậu biết, tôi đang biểu đạt sự yêu mến với cậu! Sự yêu mến của tôi đối với cậu có nhiều như vậy, không, là nhiều như vậy! Cô ấy nhìn Trình Trục im lặng một hồi còn chắp hai tay sau người, sau đó hơi cong người xuống, lại ngẩng đầu lên, dùng góc độ này để nhìn khuôn mặt của hắn. Tim của Lâm Lộc thực sự sắp nhảy ra ngoài lồng ngực rồi, nhưng mặt vẫn cao ngạo và đắc ý, còn nói một câu:
"Ngu người rồi hả?"
He he! Tôi dọa cho cậu chết! Trình Trục nghe xong, cứ vậy cúi đầu nhìn cô ấy đang cúi người, nhịn không được mỉm cười.
"Cậu cười cái gì!"
Lâm Lộc vẫn còn hơi tức giận. Trình Trục vẫn không hiểu sao cười với cô ấy. Cô ấy hoàn toàn không hiểu vì sao. Nhưng bản thân hắn hiểu. Mỗi lần hắn nhìn thấy Lâm Lộc, tâm trạng bất giác sẽ trở nên tốt lên. Luôn sẽ là như vậy, luôn sẽ là như vậy. Trình Trục quá hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Nó Có Nghĩa Là.
Là thích. Dưới đèn đường, Trình Trục khao khát mở miệng lại bị Lâm Lộc ngắt ngang. "Cậu đợi một lát, đợi qua sinh nhật tôi rồi hẵng cho tôi câu trả lời!"
Lâm Lộc vừa nãy còn rất tức giận đột nhiên xìu xuống rồi. Trình Trục vô cùng kinh ngạc. Mẹ ơi, quả nhiên cô ấy rất khắc mình! Trả lời? Trả lời cái gì? Tôi chưa chuẩn bị câu trả lời cho cô, tôi định giả ngây giả dại, tôi định bút pháp xuân thu của mình quét qua một cái. Lại lấp hết đường đi của tôi rồi! Nguy hiểm nhất là, hắn còn rất rõ Lâm Lộc không phải đã chuẩn bị trước mà dựa theo bản năng của cô ấy. "Khó giải quyết rồi, cô em gái này khó giải quyết cực kỳ!"
Hắn đối phó với Thẩm Khanh Ninh và Trần Tầm dễ như ăn kẹo, nhưng chúng không ăn thua gì với Lâm Lộc Hắn thà rằng đối phó với một cao thủ trà xanh. Lâm Lộc thấy hắn không nói gì, lập tức lộ ra nụ cười đạt được mục đích trên mặt. Cô ấy uống rượu sẽ sôi nổi hơn bình thường một chút, trên người đều tỏa ra sức sống. Cô ấy nhìn Trình Trục, đột nhiên nói:
"Trình Trục, cậu không chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi."
"Những người khác đều đã chuẩn bị rồi."
Cô ấy nói. "Đó là vì tự cô cố ý không nói với tôi."
Trình Trục thẳng thừng vạch trần cô ấy. "Gì chứ, cậu nói cứ như có rất nhiều suy nghĩ vậy, tôi là không muốn cậu lãng phí."
Lâm Lộc bắt đầu ngụy biện. Trình Trục cũng cố cười nhưng không nói gì, muốn xem thử cô ấy lại muốn giở trò gì. Mối quan hệ của hắn và Lâm Lộc đại khái là thế này: Lúc Lâm Lộc giở trò, hắn có thể bắt thóp cô ấy một cách hoàn hảo. Khi Lâm Lộc dựa vào bản năng gây chuyện thì cô ấy rất khắc Trình Trục. Hai điểm này Trình Trục đã sớm cảm thấy được rồi, nhưng Lâm Lộc sống rất ngốc nghếch, mỗi ngày chỉ biết vui vẻ, làm gì biết để ý những điều này. Càng huống hồ tình cách của cô ấy còn kiêu kỳ đến vậy.
"Vậy hay là thế này đi, ngày sinh nhật này cậu mời tôi ăn cơm, cả cơm trưa và cơm tối nữa, sau đó tự giác sắp xếp chút hoạt động."
Mũi chân phải của cô ấy đá vu vơ trên đất, giống như đá bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống.
"Vậy sao?"
Trình Trục cười. Cảm giác là muốn hẹn hò với tôi một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận