Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 122: Cái tên biến mất

Kiên trì ghé thăm Vào đêm sản phẩm mới ra mắt, tổng doanh số bán sản phẩm mới đã vượt quá 200.000.
Và hầu như không có khoản tiền nào được chi cho nền tảng để thu hút lưu lượng truy cập.
Đây là lợi ích của các cửa hàng nổi tiếng trên Internet.
Thật quá khủng, không tốn phí, tất cả đều là lợi nhuận!
Nhiều cửa hàng truyền thống phải hoạt động chậm lại và doanh thu tăng từ từ sau khi sản phẩm mới được đưa lên kệ.
Các cửa hàng của người nổi tiếng trên Internet có người hâm mộ có tiền và số liệu sẽ không tệ vào ngày chúng được đưa lên kệ.
Trong hầu hết các trường hợp, số liệu của ngày đầu tiên có thể là doanh số cao nhất. Tại thời điểm này, Kiên trì ghé thăm, đã mang lại cảm giác mơ hồ về việc mình là người tạo ra xu hướng. Chỉ cần là người có nhu cầu chạy theo xu hướng, chắc chắn họ sẽ chọn mua ngay. "Nói chứ, đừng đánh giá thấp sức mua của những người có tiền và những kẻ khiêu dâm trên Internet."
"Không tệ. Trình Trục thầm nghĩ. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, thì không có vấn đề gì cả. Suy cho cùng, đây là công việc kinh doanh của họ và việc mua những bộ quần áo này chỉ là chi phí ban đầu. Trình Trục hiện đang xem xét các đơn đặt hàng lớn ở phía sau, đặc biệt là những đơn hàng mua vài hoặc thậm chí hàng chục loại giống nhau, anh cơ bản có thể xác định được nghề nghiệp cá nhân của những khách hàng này.
Hoặc các đồng nghiệp trong ngành QQ đến cửa hàng của chúng ta để mua hàng. Những hàng hóa này có thể được bán trong các cửa hàng thực tế và những nơi tương tự. Ngoại trừ những người cùng nghề, những người mua nhiều đồ cùng kiểu dáng như vậy hầu hết là bị đần. Đối với Kiên trì ghé thăm, việc kinh doanh của các công ty khiêu dâm trực tuyến này đặc biệt dễ dàng vì tỷ lệ hoàn vốn của họ gần như bằng không! Bạn có nghĩ những người này sẽ cầu kì đến mức chụp ảnh xong sẽ trả lại sản phẩm? Sai bét! Nhóm người này sẽ bán lại với giá cao cho những người hâm mộ háo sắc của họ. Đây là lý do tại sao họ mua nhiều món đồ có cùng kiểu dáng. "Đối với bọn họ mà nói, sản phẩm trong cửa hàng của chúng ta tương đương với... thiết bị ngoại vi cá nhân của bọn họ? Trình Trục trêu chọc nghĩ. Bản thân hắn hoàn toàn không thể hiểu được chuỗi ngành công nghiệp khiêu dâm trên Internet này. Nhưng không thành vấn đề, cứ để hắn kiếm tiền.
"Giống như công nghệ là vô tội, sản phẩm của chúng ta cũng vô tội. Trình Trục, một doanh nhân QQ nghiêm túc, nói trong lòng. Ngày hôm sau, Trình Trục dậy sớm. Thời tiết bây giờ đã bắt đầu mát mẻ hơn, nếu chỉ mặc áo ngắn tay vào buổi sáng thì trời vẫn sẽ hơi se lạnh. Có một cơn mưa nhẹ vào giữa đêm hôm qua. Điều này khiến nhiệt độ ở Hàng thành giảm đi một chút. Mùa thu đến chậm nhưng cái lạnh đến bất chợt. Trời trong không biết khi nào hè qua, nhưng trời mưa thì biết mùa thu. Ba chú chó nghịch ngợm trong ký túc xá đã mua quần áo mùa thu mới. Mấy ngày trước họ còn kêu Trình Trục mua áo sơ mi trắng dài tay, nói rằng khi thời tiết trở lạnh, tất cả những người trong ký túc xá 309 sẽ cùng nhau mặc áo sơ mi trắng vào cùng một ngày và trở thành nam thần tượng mặc áo sơ mi trắng! Trình Trục không nỡ nói với họ rằng áo sơ mi trắng có sức hấp dẫn đặc biệt. Đẳng cấp của mình ở mức nào, không biết tự cân nhắc à? Làm một con mọt máy tính mặc áo caro không được chắc? Sáng nay, Trình Trục gần như kín lớp. Hắn nghe giảng rất nghiêm túc các bài giảng và lần nào cũng ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp.
"Trong năm 2015 hoặc 2016, bối cảnh Internet cũng sẽ trải qua những thay đổi lớn và nhiều ngành công nghiệp mới nổi sẽ mọc lên như nấm sau mưa. Trình Trục cảm thấy rằng mình phải chuẩn bị sớm. Cải thiện kho kiến thức là một trong số đó. Những năm gần đây có rất nhiều cửa hàng. Nhưng có thể cất cánh được hay không còn phụ thuộc vào khả năng của chính mình. Khi đã gần ba giờ chiều, Trình Trục, người cuối cùng không có giờ học, dự định đến cửa hàng máy gắp thú bên ngoài trường học để xem.
Ngày nay, nhiệm vụ của những người thợ trang trí là tháo dỡ đồ đạc và loại bỏ hết những đồ trang trí không cần thiết bên trong. Trình Trục đi lang thang bên ngoài trường học, đầu tiên hắn đến quán trà sữa tên là Yidiandian trên đường và mua một cốc Four Seasons Milk Green. Sau đó, vừa uống trà sữa vui vẻ vừa đi về phía quán của mình. Chưa kể, hắn còn nghe thấy tiếng động từ rất xa. Hai hàng xóm của quán hắn là quán gà rán và quán ăn vặt. Trình Trục đã đi làm quen từ sớm.
Khi gặp sếp nam thì rủ cùng hút điếu thuốc. Khi gặp sếp nữ thì nên tỏ thái độ tử tế và trưng cái mặt đẹp trai ra nói chuyện. Họ đều kinh doanh trên cùng một con đường, dù cửa hàng của hắn chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, không tồn tại được lâu và có thể đột ngột đóng cửa bất cứ lúc nào, thậm chí có thể sẽ không thể tổ chức lễ kỷ niệm một năm thành lập nhưng hắn vẫn phải duy trì mối quan hệ hàng xóm cơ bản nhất. Khi Trình Trục đi đến cửa hàng của mình, hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài nhìn vào cửa hàng. Người đến không ai khác chính là Hứa Thiệu. Tất nhiên, Trình Trục không biết tên hắn ta, và ghi chú trong đầu hắn là: Cái tên bị cái miệng dẻo của Chương Kỳ Kỳ câu hồn phách Một cửa hàng tráng miệng nổi tiếng trên Internet mới mở ở Hàng thành, Hứa Thiệu đã xếp hàng rất lâu rồi vội vàng chạy đi mang giao món tráng miệng đến cho Chương Kỳ Kỳ. Khi đi ngang qua cửa hàng đang được sửa sang này, hắn không kìm được mà xuống xe xem thử. Cũng không có cách nào khác, thật khó để hắn không lưu ý đến Trình Trục . Không có số làm bạn trai nhưng từ sáng đến tối tưởng tượng ra tình địch Lúc này, hắn còn chưa kịp nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì thì đã nhìn thấy Trình Trục đi về phía mình. Hứa Thiệu khá xấu hổ, lập tức lấy điếu thuốc trong túi ra, cúi đầu châm điếu thuốc rồi đi về phía trước.
Khi hai người đi ngang qua nhau, ánh mắt họ đụng nhau.
"Mẹ kiếp, lại là bộ dáng quái dị đó! Hứa Thiệu gặp ánh mắt Trình Trục, trong lòng lẩm bẩm.
"Đáng chết, ánh mắt của hắn kiểu gì thế? Trình Trục cũng thầm nói trong đầu. Vừa rồi hắn nhìn con cá to béo trong ao cá của Chương Kỳ Kỳ với ánh mắt thương hại. Ngược lại, Hứa Thiệu cảm thấy Trình Trục bị bệnh tâm thần mới mở quán máy chơi game, đang nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Mặc dù trọng tâm của nhau là khác nhau nhưng cả hai đều cảm thấy đối phương là một tên hề. Cho đến khi trong quán ồn ào vang lên một giọng nói trong trẻo:
"Trình Trục! Hello! Tôi đây!"
Một bóng người đeo khẩu trang bước ra khỏi cửa hàng đầy khói bụi. Sau khi thiếu nữ tràn đầy năng lượng này nhảy xuống từ bậc thang, cô lập tức tháo khẩu trang ra và hít thở không khí trong lành bên ngoài. Cô đã đến giúp Trình Trục giám sát trang trí, cô mới nói chuyện với người quản lý khoảng mười phút, ám chỉ hắn qua lời nói:
"Tôi là chuyên gia! Đừng ăn bớt nguyên liệu trước mặt tôi!"
Kết quả, giám sát nói:
"Sếp Trình thật may mắn. Bạn gái của hắn vừa đẹp vừa có hiểu biết."
"Tôi không phải bạn gái của hắn, tôi là đàn chị của hắn! Lâm Lộc nói. Lúc đó cửa hàng đang gõ đập, người giám sát họ Trần sửng sốt:
"A? Cô là chị gái hắn sao? Trông hai người không giống nhau tí nào!"
"Không phải chị ruột của hắn! Là đàn chị!"
Lâm Lộc cao giọng, nhấn mạnh:
"Chỉ là đàn chị trong trường thôi!"
"Đàn chị? Trần Cung liếc nàng một cái, thầm nghĩ:
"Chỉ là đàn chị mà cô đế ý thế cơ à? Sáng sớm đến một lần, buổi chiều lại tới nữa. Rõ ràng là có vẻ mắc bệnh sạch sẽ nhưng cô lại tới chỗ thi công mà ngó ngang ngó dọc."
Thực sự không hiểu được giới trẻ thời nay. Lúc này, Hứa Thiệu đi chưa xa nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay đầu nhìn lại. Hắn tình cờ nhìn thấy Lâm Lộc nhảy từ bậc thang trước mặt Trình Trục, tháo khẩu trang ra rồi hít một hơi thật sâu. Tuy chỉ là một hành động vô cùng đơn giản nhưng cũng mang lại cho người ta cảm giác vô cùng dễ thương và tràn đầy năng lượng, khiến hắn cảm nhận được cái đẹp ập vào mặt. Khi yêu một cô gái dễ thương như vậy, chắc hẳn bạn không thể không thỉnh thoảng nhìn cô ấy và mỉm cười. Hứa Thiệu lập tức lắc đầu để rũ bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ. "Tốt nhất là nhanh chóng đưa món tráng miệng cho Kỳ Kỳ. Khi túi nước đá tan ra thì sẽ không ngon nữa.
Hắn nghĩ thầm. Nghĩ đến đây, hắn bước nhanh hơn một chút. Bên kia Trình Trục nhìn Lâm Lộc đang hít sâu một hơi, mỉm cười ngửi ngửi chính mình, nói:
"Cô cũng bị hương thơm trên cơ thể của tôi mê hoặc à?"
"Cút cút! Cậu lại còn mùi cơ thể! Bên trong nhiều bụi quá, đeo khẩu trang làm tôi khó chịu."
Cô phàn nàn. Ngay sau đó, Lâm Lộc nhìn thấy trà sữa trong tay Trình Trục:
"Tôi cạn lời luôn đấy, tôi đến giúp giám sát công việc, cậu có thể nhàn nhã mua trà sữa!"
"Cô không nói với tôi là sẽ đến, nếu không tôi đã mang đồ uống cho cô rồi. Đừng nhìn, cái này tôi đã uống rồi.
Trình Trục nói với cô:
"Tôi chuyển tiền cho cô nhé?"
"Ha! Tôi không cần một cốc trà sữa của cậu!"
Cô gái nhà giàu Lâm Lộc, cảm thấy Trình Trục nói không có câu nào có thành ý.
"Bực mình thật, ngày mai sẽ không tới giúp cậu giám sát thi công nữa!"
Lâm Lộc tức giận nói. Ngày hôm sau, Lâm Lộc không đến thật. Cô là người nói được làm được. Sáng sớm ngày thứ ba, người giám sát thi công vừa đến cửa hàng đã nhìn thấy trong cửa hàng một cô gái đeo khẩu trang. Cô vẫn hơi không hài lòng vì muộn thế này rồi mà mọi người vẫn chưa bắt đầu làm việc. Năm ngày trôi qua như vậy. Trong năm ngày này, Lâm Lộc chỉ có ngày thứ hai không đi giám sát thi công. Cô không thích ghi lại cuộc sống, không thích chụp ảnh và viết nhật ký. Nhưng, cô bắt đầu viết nhật ký giám sát của riêng mình. "Ngày đầu tiên xây dựng, cũng là ngày đầu tiên làm giám sát, người giám sát cho rằng ta rất quyền lực, biết nhiều, thậm chí còn không thèm nhìn xem ta là con gái ai! Tất nhiên là ta không nói hắn biết ta là ai. Nếu không hắn cũng sẽ biết công trình này là do công ty ta thuê hắn."
Tái bút: Trình Trục thật sự rất khó chịu, hôm nay hắn lại làm ta tức giận.
"Một ngày sau khi khởi công, ta không đi, nhật ký giám sát công trình ngừng lại một ngày."
Tái bút: để hắn biết rằng ta cũng biết giận đấy!
"Hôm nay là ngày thứ ba thi công và ngày thứ hai giám sát, hôm nay ta đã bắt đầu chôn dây rồi, điều này ta thực sự không hiểu, nhưng không sao đâu, người quản lý họ Trần chắc chắn đã rất sốc với những gì ta thể hiện lần trước. Cửa hàng đã thay đổi rất nhiều. Đập đi rất nhiều, không còn bóng dáng của nhà hàng sushi trước đó".
Tái bút: Hôm nay ta đã nói với hắn rằng ta sẽ tới giám sát nhưng hắn không đi cùng. Ta tức quá nên tự mua một cốc trà sữa để giải tỏa cơn giận, nhưng mai không được uống nữa. Gần đây ta không kiểm soát được cân nặng của mình.
"Vào ngày thứ tư của công trình..."
"Vào ngày thứ năm của công trình..."
Tái bút: Hôm nay hắn chỉ đến đây để thể hiện sự hiện diện của mình! Ta giận chết mất, cửa hàng của hắn hay là của ta thế! Nhưng hôm nay hắn biết điều mang theo một ly trà sữa, có tiến bộ.
Buổi tối, sau khi Lâm Lộc đặt bút xuống, liền đóng sổ lại. Kể từ khi tên của Trình Trục lần đầu tiên xuất hiện trong cuốn sổ này, hai từ này bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong khoảng thời gian gần đây. Nhưng gần đây, hai từ này đã biến mất không dấu vết, nói chính xác thì cái tên này đã biến mất và trở thành... không còn cần thiết nữa. Trong sổ này, gần đây toàn là hắn, có nhắc tên hay không cũng không quan trọng nữa. Bản thân Lâm Lộc thậm chí còn không nhận ra điều này, giống như đã âm thầm thay đổi. Trong cuốn sổ, vô tình đã không còn viết chữ Trình Trục nữa. Những gì cô viết nối tiếp nhau, có định hướng rõ ràng, hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận