Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 273: Cô gái hiểu chuyện

Đêm ấy, Trần Tầm chẳng biết bản thân ngủ lúc mấy giờ nữa.
Trong đêm tối, dưới ánh đèn mờ ảo trên đầu giường, cô ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Trình Trục, không nhịn được mà đưa tay chạm và má hắn, nhưng lại sợ hắn tỉnh giấc.
Thời gian cứ thế trôi, càng ngày cô càng không muốn rời khỏi nhà nghỉ này.
Nơi đây mang đến cho cô cảm giác giống thiên đường, giúp cô trốn tránh thế giới ngoài kia.
Mãi đến tận khuya, cô mới chợp mắt được.
Hôm ấy, cô ngủ rất muộn nhưng đã tỉnh dậy rất sớm.
Trình Trục thì khác, hắn phải dậy sớm thì đêm mới ngủ được.
Cơ thể con người cần được nghỉ ngơi, nạp lại năng lượng đã mất. Biết " Quân vương bất tảo triều" là thế nào không? Đợi tới khi Trình Trục tỉnh dậy thì đã là mười một giờ trưa. Hắn tháo bịt mắt, nhìn sang bên cạnh, Trần Tầm đã tỉnh dậy từ sớm, không còn nằm trên giường nữa. Hắn đưa tay dụi đôi mắt còn ngái ngủ, ngồi dậy rồi nhìn một vòng quanh phòng. Cô đã khoác lên mình một cái áo sơ mi trắng, kèm một chiếc váy quây bước ra từ nhà tắm, nhìn hắn và nói:
"Tỉnh rồi sao?"
"Ừm."
Trình Trục gật đầu. Hắn nhìn khuôn mặt của Trần Tầm, cô đã trang điểm xong hết rồi. Điều này làm cho hắn nhớ tới một người vợ nổi tiếng ở quốc đảo, mỗi lần chồng đi ngủ cô ta mới dám tẩy trang, còn đến khi chồng thức dậy thì cô ta đã trang điểm xong xuôi hết rồi.
Cô ta đã làm như vậy trong suốt mười năm. Trần Tầm chắc chắn sẽ không quá đáng như vậy. Thật ra tối qua hắn cũng đã nhìn thấy mặt mộc của cô. Tuy nhiên, nếu điều kiện cho phép, cô sẽ nỗ lực để bản thân giữ vững trạng thái tốt nhất. Khi tìm kiếm hình bóng của cô, hắn đã thấy cô thu dọn hành lý và nhét hết vào vali.
Ngay cả bộ đồ Trình Trục mới thay cũng đã được gấp gọn gàng, đặt lên bàn trà màu xanh đã được kiểm tra chất lượng ngày hôm qua. Đồ hắn mang theo không nhiều, nhưng cô đã gói ghém cẩn thận cả rồi, chỉ cần Trình Trục bỏ vào ba lô là được.
Sau khi rời khỏi giường, hắn nhận thấy đôi dép của mình cũng đã được đặt ngay ngắn bên cạnh. Vì một vài lý do đặc biệt, đêm qua hắn đã đá mỗi chiếc mỗi nơi. Bước vào phòng tắm, hắn phát hiện bản chải điện, sữa rửa mặt, dao cạo râu và những vật dụng hắn mang theo đều đã được đặt ngay ngắn trong túi, dùng xong hắn chỉ cần cất luôn vào. Trình Trục không khỏi giật mình khi nhìn thấy lọ sữa rửa mặt. Sữa rửa mặt của đàn ông đa phần vỏ ngoài sẽ không sạch sẽ cho lắm, vì đặt ở cạnh bồn rửa nên nó hay bị nước bắn vào.
Nhưng bây giờ nó đã được lau sạch. Xem ra lúc cô thu dọn hành lý, cô đã tiện tay lau nó sạch sẽ.
Trong lúc đánh răng, Trình Trục bỗng rơi vào khoảng hồi ức.
Trước kia, hắn đã từng gặp người con gái nào như vậy chưa? Tất nhiên là đã từng gặp. Thậm chí hắn còn từng trải qua tình huống có người bôi sẵn kem đánh răng và để ngay ngắn trên cốc. Chỉ là qua một khoảng thời gian, người ấy đã thay đổi hoàn toàn. Một vài người thường thích thể hiện bản thân quá mức trong thời gian đầu yêu đương, cố bộc lộ cho người khác thấy những đặc điểm mà bản thân không hề có, cuối cùng chỉ càng tạo ra khoảng cách giữa hai người, việc đó chẳng tốt chút nào. Nhưng Trình Trục không cảm thấy Trần Tầm đang cố làm những chuyện đấy. Điều này liên quan mật thiết tới tính cách và môi trường phát triển của con người. Tắm rửa qua loa xong, Trình Trục thu dọn mọi thứ trong phòng tắm và cho vào túi.
May mà có cô sắp xếp, hắn không lo bỏ quên bất cứ thứ gì.
"Cô dậy lúc mấy giờ vậy?"
Trình Trục hỏi. "Sớm hơn cậu hai tiếng, nhưng cũng nằm trên giường khá lâu."
Trần Tầm thành thật trả lời:
"Hả? Vậy lúc ấy cô làm gì?"
Hắn mỉm cười hỏi. Trần Tầm phớt lờ hắn. Thật ra cô chẳng làm gì cả, đơn giản cô chỉ nằm cạnh hắn và cảm nhận những giây phút bình yên cuối cùng. Bây giờ, bộ đồ Trình Trục định mặc hôm nay cũng đã được cô treo lên móc. Hắn cởi quần jean và cái áo len rộng thùng thình, mặc bộ đồ kia vào trước khi dẫn cô xuống trả phòng. "Chúng ta ăn trưa trong thị trấn nhé."
- Trình Trục đề nghị. Bát mì trưa qua hắn nghĩ mùi vị cũng chỉ ở mức bình thường thôi. Cũng có thể do hôm qua hắn không màng tới chuyện ăn uống mà chỉ nghĩ đến việc ăn thứ khác. " Được thôi, tùy cậu" Về phương diện này Trần Tầm không có ý kiến, nó cũng không quan trọng cho lắm. Bước ra khỏi phòng, hai người đi học theo hành lang nhà nghỉ, Trình Trục kéo vali của cô rồi đặt balo của hắn lên. Chiếc vali này là hàng nhái của Rimowa hả? Chẳng phải trước kia Giang Vãn Châu đã từng tặng cho Trình Trục một chiếc giống y hệt sao? Hai cái có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc thì khác nhau hoàn toàn. Chỉ có điều sau khi hãng Rimowa trở nên nổi tiếng, những chiếc vali có kiểu dáng giống thế này có mặt trên khắp các con phố. Thậm chí còn có một số người không biết mình đã mua phải hàng nhái. Trong hành lang, Trần Tầm bước theo sau Trình Trục vài bước chân. Hắn đột nhiên dừng bước, duỗi cánh tay còn lại, nhìn cô và nói:
"Cô không nắm tay sao?"
Thời điểm này, thứ hắn cần không phải là câu trả lời của cô, mà hắn đang dùng cách này để biểu đạt rằng hắn muốn nắm tay. Trình Trục nắm lấy tay cô một cách rất tự nhiên. Mặc dù hai người đã trải qua chuyện thân mật nhất nhưng việc nắm tay đi trên đường vẫn mang đến cho cô cảm giác khác lạ. Một bên là sự thân mật, một bên là sự gần gũi, hai chuyện đấy hoàn toàn khác nhau. Tim của Trần Tầm đập nhanh hơn, cảm giác như có thứ gì đó đang tan chảy bên trong. Cô chợt tình lại sau khi chìm đắm vào điều ngọt ngào ấy.
Lúc trả phòng, chủ nhà nghỉ xử lý các thủ tục rất rắc rối. Thông qua hai bát mì hắn gọi và một số chi tiết khác, hắn nhận ra rằng đàn ông thuê trọ ở đây rất nhiều. Ở một ngày, chắc chắn không phải ở một mình. Khà khà, bọn trẻ cũng thật biết chơi. Sau chuyến đi chơi, bạn bè đồng trang lứa đã trở về nhà cả rồi, vậy mà bạn còn giấu thêm một bạn học nữ nữa qua đêm ở bên ngoài? Trẻ tuổi tốt thật đấy! Chủ nhà nghỉ này thực chất chỉ mới người ba mươi, anh ta đã có ý định mở nhà nghỉ từ năm mười bốn tuổi, thực chất cũng khá hợp thời đấy chứ. Anh ta bắt đầu nhớ lại quá khứ của mình. Nhớ hồi còn học đại học, anh ta đã có ba người bạn gái trong bốn năm đó. Bây giờ nghĩ lại, cuộc sống ở đại học vẫn là tuyệt nhất. Ông chủ phòng trọ đã nhận thấy chàng sinh viên này tự lái xe tới buổi đi chơi, còn là xe Mercedes-Benz. Nhưng lúc đó anh ta đang ở trong nhà, nên không phát hiện Trình Trục và Trần Tầm cùng nhau xuống xe. Mãi tới khi xe bus rời đi, anh ta vẫn đứng đấy, còn chiếc Mercedes-Benz vẫn đậu ở trước cửa, ông chủ mới chắc chắn rằng đấy là xe của hắn. "Lái một con Mercedes đi học, chắc phụ nữ bên cạnh hắn không thiếu nhỉ?"
- Ông chủ thầm nghĩ. " Trông cũng đẹp trai nữa".
"Nhưng mình cũng đâu có kém, lúc ấy mình không có xe nhưng cũng hẹn hò được với nhiều người mà?’’ Ông chủ cảm thấy bản thân cũng thật sự có tài năng, cũng được rất nhiều nữ sinh yêu thích. Cho tới khi... anh ta nhìn rõ người Trình Trục đang nắm tay là ai. Đàn ông con trai, ai mà chẳng thích để ý những cô gái xinh đẹp chứ? Sau khi chủ trọ nhận được danh sách, nhìn thấy hàng chục sinh viên bước vào sảnh, anh ta cảm thấy có chút lo ngại với tỷ lệ sinh viên của lớp này, hơn nữa chất lượng nữ sinh cũng không cao, chẳng có cô nào đặc biệt xinh đẹp. Sau đó, anh ta thấy một cô gái đeo gọng kính vàng, khí chất có phần nghiêm túc nhưng ngoại hình không thua kém các nữ sinh. Phụ đạo viên bước vào. Vẻ đẹp của cô ấy chính là thứ được chú ý đầu tiên. Dù các nữ sinh trong lớp có phần trẻ trung, năng động hơn nhưng khi đứng với phụ đạo viên này, chắc chắn bạn sẽ đổ dồn ánh mắt về cô ấy. Chủ nhà nghỉ còn nghĩ thầm trong lòng:
"Nếu cô gái này là giáo viên thì có lẽ sẽ không có nhiều nam sinh trốn học đâu nhỉ? Có thể còn có sinh viên ngoài lớp lẻn vào nghe ấy chứ."
Nhưng anh ta đâu hề biết rằng, người phụ nữ mà anh đã để ý, chính là người ở cùng cậu nhóc này thêm một ngày nữa. Mọi sự đắc ý trước kia của anh ta đã bốc hơi toàn bộ. Chết tiệt, còn có người sống một cuộc sống tuyệt vời như vậy ở đại học hả?
Anh ta quản lý nhà nghỉ này, thực chất cũng hiểu biết khá rộng, dù sao thì người đến đây cũng chỉ để thuê phòng, có thể nói anh ta đã gặp đủ thể loại người. Nhưng hôm nay, anh ta vẫn có chút sốc. Thận phận giữa bọn họ có thể mang lại khoái cảm, mọi đàn ông đều hiểu điều đó. Hơn nữa, cô phụ đạo viên còn rất xinh đẹp và thân hình chuẩn như vậy. Mẹ kiếp, bảo hắn đi học, còn hắn ở trường làm cái quái gì vậy hả? Đáng chết, hắn thật đáng chết. Sau khi hoàn thành thủ tục, ông chủ bắt đầu hối hận rồi. Sớm biết hắn ở lại thêm, ông chủ đã chẳng thèm giảm giá cho hắn nữa! Bên ngoài, trời nhiều mây nhưng vẫn chưa mưa.
Hắn nhét vali vào cốp, dắt Trần Tầm lên xe rồi rời đi. Mọi người đều nói ghế phụ của xe sang sẽ nhìn thấy khung cảnh rất khác. Mà người ngồi ghế phụ xe Mercedes của Giang Vãn Thành đều là... ừm, là Trình Trục. Hôm nay, nó mới bắt đầu có vẻ giống dáng vẻ mà xe Mẹc nên có.
"Không biết Tiểu Giang có đi xe của mình không? Liệu cậu ta có quen không?"
Trình Trục thầm nghĩ. Trên đường đi, hai người họ đã chọn được một quán trà sáng có lượng đánh giá không thấp. Đối với Trần Tầm, nơi đây sẽ khiến cô đau ví khi tới dùng bữa vào ngày thường.. Nhưng đối với Trình Trục mà nói, hắn chẳng có chút áp lực nào cả. Tiền trả cho bữa ăn này, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như thời gian gọi đồ là hắn đã có thể kiếm được rồi. Ăn xong, Trình Trục quay sang hỏi cô:
"Hôm nay trường cô có việc không? Có cần về gấp không?"
"Không có việc gì cả."
Cô nói. Tất nhiên, cô muốn ở cạnh Trình Trục thêm chút nữa.
"Quán trà sữa của tôi xảy ra chút chuyện, nhưng sẽ sớm được xử lý thôi. Thật ra từ đây đến đó cũng gần, hay chúng ta đến thành phố Tinh Quang trước?"
- Hắn nói. Cô gật đầu nói:
"Được" Sau khi đậu xe vào bãi, Trình Trục nói với cô:
"Cô ở xe đợi tôi một chút, không khí ở công trường rất xấu, tôi sẽ xuống ngay". " Ừm" Sau khi xuống xe, Trình Trục bước vào thang máy, còn vặn eo và duỗi vai một chút. "Cảm giác như bị giáo viên hành xác vậy."
Tên đàn ông thối thực sự đã nghĩ trong lòng như thế. Thực ra, có một vấn đề về cách bài trí của quán trà sữa cần được hắn xác nhận, nhưng đó chỉ là một lý do. Hắn đến thành phố này, vì còn chuyện khác cần làm. Nhưng trước khi làm hai chuyện kia, hắn vẫn theo thói quen thường ngày, bước vào quán Starbucks đối diện quán trà sữa của hắn và gọi hai ly cà phê. Còn Trần Tầm ngồi trong xe, mở baidu và bắt đầu tìm kiếm... bản thân có nên uống thuốc không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận