Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 225: Vẻ đẹp của nữ diễn viên lồng tiếng

Lúc đầu, Chương Kỳ Kỳ cảm thấy rất vui khi thấy Trình Trục chủ động tìm cô.
Có thể nói vị tiểu thư nhà giàu này vô cùng hạnh phúc.
Nhưng khi nhìn thấy hai chữ Hứa Thiệu, vẻ mặt của cô lại trở nên có chút lạnh lùng.
Trước đây cô nhàn rỗi nên thả thính cùng lúc mấy con cá giết thời gian cũng không có vấn đề gì.
Bây giờ cô đang tập trung vào Trình Trục, những con cá này dường như trở nên thừa thãi.
Trong mối quan hệ tình cảm giữa nam và nữ có một câu nói khá tổn thương: Bạn đang bắt đầu khiến tôi cảm thấy thật lãng phí thời gian.
Đây chính là tình huống hiện tại của Hứa Thiệu. Ài, thế giới tình cảm có đôi khi chính là chết tiệt như vậy. Người bình thường cho rằng đàn ông giàu có chắc chắn sẽ không bị phụ nữ lừa dối phải không? Nhưng trên thực tế, không phải, ngay cả một số phú nhị đại nổi tiếng đến mức hầu như ai cũng biết đến cũng từng trải qua những chuyện tồi tệ mà khi nhìn lại cũng không chịu nổi những sự kiện bị chế giễu trên mạng sao? Thành thật mà nói, Chương Kỳ Kỳ thực sự không muốn cái tên Hứa Thiệu xuất hiện trong miệng Trình Trục, cô cảm thấy người này sẽ trở thành trở ngại trên con đường túm lấy Trình Trục của cô. Nhưng may mắn thay, điều đối phương nói chỉ là chuyện công việc.
Chỉ là... tại sao Hứa Thiệu lại muốn mua cửa hàng này? Hơn nữa hắn cũng không nói trước với cô sao? Điều này có vẻ không giống phong cách của hắn. Hắn không nghĩ rằng đây là một điều bất ngờ đối với cô...
Nếu cô đi liên lạc với Trình Trục, điều này chứng tỏ với hắn rằng cô đang sợ hãi. "A? Chuyện này tôi không biết."
Chương Kỳ Kỳ đã trả lời như vậy trước. Hắn nói với cô rằng hắn đến đây để mua sắm, nhưng hắn không hỏi cô có biết không. Chẳng qua là muốn làm rõ mối quan hệ giữa cô và Hứa Thiệu. Trình Trục không nghĩ đến việc nói chuyện rõ ràng với cô, nên hắn chỉ đơn giản kể cho cô nghe chuyện này. Trong giao dịch này, hắn không chắc liệu Chương Kỳ Kỳ hắn xem như công cụ có thể đóng vai trò then chốt hay không. Nhưng hắn nghĩ hắn có thể cho cô biết một chút. Sau khi thản nhiên nói chuyện với cô thêm vài câu, Trình Trục nói hắn phải đi bận công việc trước đã. Thực ra hắn không hề nói dối cô, hắn thực sự bắt đầu bận rộn với công việc. Diệp Tử vài ngày trước đã gửi cho hắn một phần hình ảnh mô hình thương mại điện tử xuyên biên giới. Trình Trục gửi những bức ảnh này cho Hồ Ngôn và nhờ cô vẽ chúng. Lúc đầu, Hồ Ngôn khá ngạc nhiên. "Ông chủ, nhà chúng ta thay đổi hình mẫu rồi sao? Chậc chậc, chậc chậc, người nước ngoài mông to!"
Điều này khiến hắn đột nhiên cảm thấy Hồ Ngôn và cái người Pháp gốc Hoa Lưu Giai Ni có thể trò chuyện rất vui vẻ.
Hồ Ngôn hiện tại thực sự yêu Trình Trục, yêu vị kim chủ ba ba này chết đi được. Cô cảm thấy vị kim chủ ba ba này thực sự rất tốt với cô. Gian hàng bán hàng của taobao đột ngột chuyển sang mẫu mới, cô nhận được một đơn hàng mới với hình ảnh tương tự, lại kiếm được một khoản tiền lớn. Hiện tại tốt rồi, đột nhiên khuôn mẫu bên ngoài lại bị thay đổi. Đối với cùng một sản phẩm, nếu hắn đổi ba mẫu, cô có thể kiếm được gấp ba lần! Ừm!, hắn đã trả cho cô ba lần! Cô có thể tìm được kim chủ ba ba tốt như vậy ở đâu? Ngay sau đó cô nhận được câu trả lời từ Trình Trục:
"Không phải là mẫu trong cửa hàng taobao, tôi muốn làm thương mại điện tử xuyên biên giới. Vậy nên khi vẽ tranh, phong cách của cô cũng cần phải thay đổi một chút, cô hiểu ý tôi không?"
"Tôi hiểu rồi, nghiêng về tính thẩm mỹ một chút?"
"Đúng vậy."
"Được, được, tôi đảm bảo sẽ vẽ thật tốt và đóng góp cho kế hoạch kiếm tiền của ông chủ!"
Cô còn vui đùa đáp lại đồng âm.
Hồ Ngôn, hãy đến cống hiến cây bút của mình! Cứ như vậy, ba ngày nháy mắt trôi qua, Hồ Ngôn gửi qua ba bức ảnh, Trình Trục tỏ ra hài lòng. Vì vậy, hắn dự định sẽ đưa ba sản phẩm này lên kệ ngay hôm nay. Sau đó, những cái mới sẽ lần lượt được thêm vào. Bây giờ, trong phòng làm việc đã tuyển thêm sáu người nữa. Nên với công việc đối với mẫu mới này Trình Trục đã không cần tự mình giải quyết nữa mà thay vào đó yêu cầu những người bên dưới làm những việc nhỏ này. Sự yêu mến. Sau một hồi hắn làm việc bận rộn, Vương An Toàn vừa mới tan lớp đã đến phòng làm việc. Trình Trục liếc nhìn cảm thấy cậu ta trông có vẻ ngoài bình thường với quầng thâm nặng nề dưới mắt. Sau khi gọi cậu ta vào văn phòng, Trình Trục nói:
"Cậu thời gian này đừng đi tìm người đàn ông đánh cược cả việc người vợ đang bị bệnh và đứa con trai đang đi học, cậu mới đi làm kỹ thuật viên nên chưa quen phải không?"
"Sao trông cậu như cái xác vậy?"
Vương An Toàn ban đầu nghe không hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, cậu mới nhận ra Trình Trục đang trêu chọc mình. Thấy Trục ca có tâm trạng đùa giỡn với mình, cậu cũng trả lời:
"Đâu có Trục ca, hiện tại em có vẻ lại cảng thích phụ nữ lớn tuổi hơn."
"Đúng vậy, nhưng không phải kiểu: chồng cũ đã bạo hành lại còn đánh bạc, không có thu nhập để nuôi con, không còn cách nào khác ngoài dấn thân vào con đường không thể quay lại."
Trình Trục dường như đang tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học. "Không phải, Trục ca, gần đây... em đang chăm chỉ học tiếng Anh!"
Vương An Toàn nói. Trình Trục đã bị bất ngờ khi nghe điều này.
"Cậu? Học tiếng Anh?"
Thành tích học tập của Vương An Toàn kém hơn anh rất nhiều, nguyên nhân chính là do điểm tiếng Anh của cậu ta. Việc không học được toán cũng là điều dễ hiểu, nhưng quả thực có rất nhiều học sinh không thể học tiếng Anh bằng cách học thuộc lòng. Vương An Toàn cũng nằm trong số đó. "Có phải vì tôi muốn kinh doanh thương mại điện tử xuyên biên giới không?"
Trình Trục hỏi. Vương An Toàn hơi gật đầu. "Cũng được, không tệ."
Trình Trục khẽ gật đầu. Anh luôn cảm thấy Vương An Toàn không phải là người ngu ngốc, mà chỉ là có vẻ ngốc mà thôi. Điều này đúng ngay cả ở kiếp trước của hắn, hắn biết rất rõ ràng tình huynh đệ là tình huynh đệ, năng lực cá nhân là năng lực cá nhân. Mặc dù người ta nói rằng sinh viên đại học cũng không có gì là to tát! Nhưng cũng không thể chỉ làm một sinh viên đại học trong sáng và ngu ngốc đi? Vương An Toàn luôn coi Trình Trục như một hình mẫu. Cậu biết việc theo đuổi của mình có thể hơi vụng về, nhưng cậu sẽ không chọn cách làm loạn.
"À, đúng rồi, nếu cuối tuần này cậu không có việc gì làm, tôi sẽ sắp xếp cho cậu đi công tác ở Quan Vân, thay tôi đến nhà máy kiểm tra xem xét một chút."
Trình Trục giao công việc cho cậu ta. "Được ạ."
Vương An Toàn liền đáp. Đến buổi chiều, trong nhóm thiết kế tiệm trà sữa, nhà thiết kế Hạ Lương đã thông báo cho Trình Trục và Lâm Lộc rằng bản kết xuất đầu tiên của phiên bản đã được thực hiện, hỏi hai người có thời gian ghé qua xem và trao đổi trực tiếp được không. Trình Trục tiếp theo không có chuyện gì làm, liền cùng Lâm Lộc nói chuyện riêng, hỏi:
"Cô đi không?"
"Đi chứ! Tại sao không đi?"
"Vậy được, lát nữa tôi sẽ đón cô."
Trình Trục nói. "Được rồi, tôi sẽ hẹn địa điểm với anh ấy, hôm nay không muốn gặp ở công ty, tôi bảo anh ấy mang máy tính ra ngoài. Hay chúng ta qua Starlight City đi, sẵn tiện đến xem trực tiếp cửa hàng" Lâm Lộc gợi ý. "Hôm nay bố mẹ cô đang ở công ty đi?"
Trình Trục trả lời thẳng. Lâm Lộc đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc muốn đánh hắn, như một sự ngầm thừa nhận. Cuối cùng, ba người quyết định gặp nhau tại quán Starbucks ở Starlight City. Hai giờ chiều, hắn rời khỏi công ty, lái xe đến căn hộ cao cấp nơi Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh sống cùng nhau. Khu chung cư này có hai tòa nhà, được coi là căn hộ tốt nhất gần trường Đại học Bách khoa, giá thuê cũng không rẻ. Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh sống ở tòa nhà A. Hắn đang phân vân liệu mình có nên thuê một căn nhà ở tòa nhà B không? Đang lúc miên man suy nghĩ thì Lâm Lộc đi xuống lầu. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông trắng ở thân trên cùng một chiếc áo đan len dệt kim màu nâu bên ngoài. Thân dưới là một chiếc quần jean đen đơn giản, kèm theo áo phông trắng nhét trong quần. Điều này khiến phần kiêu hãnh của cô càng nổi bật hơn. Sau khi lên xe, cô mang dây an toàn đem cài vào. "Đi thôi!"
Lâm Lộc luôn tràn đầy năng lượng như vậy. Có vẻ như hai người không định nói chuyện gì mà cùng nhau im lặng suốt một đường lái xe. Sau khi đến Tinh Quang Thành, trước khi đi vào Starbucks, Lâm Lộc đi tới trước cửa hàng nước hoa nhìn xung quanh một chút. Đây là ngày cuối cùng cửa hàng nước hoa của Ngô Ngọc Châu mở cửa ở Starlight City. Vì vậy, với tư cách là ông chủ, Ngô Ngọc Châu cũng có mặt trong cửa hàng, trông khá buồn bã. Anh sững sờ một lúc khi nhìn thấy Trình Trục và Lâm Lộc đang đứng bên ngoài cửa hàng. "Thế nào mà bên cạnh lại thay người rồi?"
Ngô Ngọc Châu khó hiểu. Cô gái này thật dễ thương! Anh cảm thấy bản thân lại bị thu hút bởi cô ấy.
Bối cảnh của Trình Trục này là cái quái gì vậy? Hắn thân thiết với cô gái đáng yêu này như vậy, cô ấy có biết về cô gái lần trước không? Cũng may hôm nay Ngô Ngọc Châu thông minh hơn, hai người chỉ nhìn nhau từ xa rồi gật đầu chào nhau.
"Trình Trục, cửa hàng nước hoa của anh ta trang trí thật sang trọng."
Lâm Lộc hơi kiễng chân lên, ghé sát vào tai Trình Trục. Cô cảm thấy rằng sẽ tốt hơn nếu cô ấy hạ giọng đánh giá khi đang đứng bên ngoài cửa hàng của người khác. Tuy nhiên, chiều cao của hai người vẫn có sự chênh lệch nhất định nên dù cô có kiễng chân lên thì môi cô vẫn cách tai Trình Trục một khoảng. Nhưng không sao cả, hắn sẽ cúi đầu. Nhưng hơi thở của cô ấy thở vào dáy tai làm hắn ngứa ngáy một cách kì lạ. "Đi thôi, cô cũng đã tận mắt nhìn thấy, chúng ta đi vào đi."
Trình Trục nói với cô.
"Ừ."
Cô khẽ gật đầu. Hạ Lương đến sớm hơn hai người, vẫy tay chào ngay khi thấy họ bước vào. "Vậy tôi đi mua cà phê, hai người muốn uống gì, tôi mời!"
Tiểu phú bà chủ động nói.
"Americano lạnh. "Caramen macchiato."
Sau khi Lâm Lộc rời đi, Hạ Lương liếc nhìn cửa hàng nước hoa đối diện khen ngợi:
"Địa điểm này thật sự rất tuyệt".
Anh ta cảm thấy rằng Trình Trục phải có lai lịch hoặc mối quan hệ nào đó mới giành được một cửa hàng cốt lõi như vậy để mở quán trà sữa. "Ừm, tôi gần như hài lòng 100% với vị trí này."
Trình Trục mỉm cười. Nhưng theo Hạ Lương thấy, mở quán trà sữa đối diện Starbucks thực ra cần phải có dũng khí. Cả hai không trò chuyện nhiều mà nhanh chóng bắt đầu cùng nhau xem các bản kết xuất. Trình Trục về cơ bản hài lòng với thiết kế của Hạ Lương và chỉ chỉnh sửa những thay đổi nhỏ ở một vài chỗ.
"Tôi nghĩ cổng nạp thức ăn này quá nhỏ, diện tích có thể lớn hơn."
"Ngoài ra, chỗ này tôi cảm thấy diện tích inox có thể lớn hơn, như vậy sẽ dễ thấy hơn và ảnh chụp sẽ hiệu quả hơn."
Sau khi thảo luận khoảng mười phút, họ đã hoàn thành việc kết nối rất hiệu quả. Lâm Lộc đang ngồi ở một bên uống ly cà phê bột yến mạch không nhịn được nói:
"Tốt chứ?"
"Ừ, tốt."
Trình Trục nói. Sau khi Hạ Lương rời đi, hắn hỏi Lâm Lộc:
"Vẫn còn sớm, chưa đến ba giờ, tôi có nên đưa cô về không, hay tôi nên nói gì đây?"
"Trở về đi, hôm nay tôi muốn cùng Ninh Ninh ở nhà nấu ăn."
Lâm Lộc nói. "Hả? Tại sao không mời tôi?"
Trình Trục giả bộ không vui. "Lần này thì không được. Đây là lần đầu tiên tôi và cô ấy thử nấu ăn ở nhà, chưa biết chừng cuối cùng có thể chúng tôi sẽ phải gọi đồ ăn ngoài về."
Lâm Lộc nói:
"Ồ, vậy quên đi. Tôi không muốn sau khi ăn phải thứ gì đó kinh khủng còn phải vắt óc nghĩ cách khen ngợi."
Sau khi lên xe, Trình Trục vẫn lái xe. Khi đang chờ đèn giao thông, tin nhắn WeChat của hắn vang lên. Khi hắn mở ra, nghe thấy đó là giọng nói của Chương Kỳ Kỳ. Tiểu Trà Xanh là vậy đó, đôi khi sẽ nhắn tin bằng giọng nói của chính mình, những lúc chúc ngủ ngon sẽ giả vờ rất buồn ngủ rồi nói chúc ngủ ngon bằng giọng ngái ngủ và lười biếng, như thể rất buồn ngủ nên không gõ chữ được nhưng thực ra là đang dùng giọng nói của mình để trêu chọc đêm khuya. Trình Trục không hề né tránh sự nghi ngờ mà mở nó ra ngay trước mặt Lâm Lộc. Trong xe vừa vang lên âm thanh liền bắt đầu bằng một tiếng dài:
"ừm".
"Ừm - Trình Trục, tôi vừa đi tìm Hứa Thiệu hỏi một chút, giúp anh lấy được một ít thông tin."
Giọng cô có chút vang vọng bên trong chiếc Land Rover. Lâm Lộc hơi cau mày khi nghe thấy giọng nói đó, sau đó cô gái diễn viên lồng tiếng này vô thức bắt đầu bắt chước lặp lại lời nói của cô. "Ồ, cô thật biết nhại đó!"
Trình Trục mỉm cười quay đầu nhìn cô. Phải thừa nhận diễn viên lồng tiếng thật lợi hại, giọng nói của cô ấy có thể thay đổi một cách tuyệt vời. Nếu có một người bạn gái như vậy, có thể tận hưởng nhiều lợi ích nhỏ ở nơi riêng tư và cũng có nhiều cách chơi nhỏ.
"Nhại? Ý anh là gì?"
Lâm Lộc khó hiểu. Sau đó Trình Trục mới nhận ra rằng dường như không có từ nào dành cho tử "nhại" vào năm 2014.
"Chính là giọng của Chương Kỳ Kỳ ấy, thật nghịch ngợm."
"Ồ, là ý này à, tôi còn có thể nhại hơn nữa, nhại chết anh nhiều hơn nữa! Bang! Tôi không thể phát ra âm thanh gì?"
Cô lập tức tức giận. Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của cô thay đổi ngay lập tức, nói theo một meme trên mạng:
"Anh ơi, anh đang hẹn hò trên mạng à? Em là một lolita."
Trình Trục lập tức đáp lại bằng tiếng kêu như lợn:
"Ôi, Ôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận