Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 197: Trong lòng có Trình Trục

Lâm Lộc hỏi Trình Trục:
"Trước kia cậu có thích ai không?
Trình Trục hỏi ngược lại một câu:
"Còn cô? " Sau đó hắn mới nói thêm "Vậy cô có thích người nào không?
Câu hỏi như vậy, làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào phân biệt được, hắn hỏi cô đã có người trong lòng chưa, hay là trước kia có thích ai không?
Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, nhưng có đôi khi cũng làm cho người ta thêm phiền não, phải "bổ não" rất nhiều.
Trình Trục đúng là đang tiến hành một lần thăm dò.
Hắn mặc dù là nhân vật cấp tổ sư gia, có thể rõ ràng cảm giác được cô gái này đối với mình có gọi tới hay không, đối với mình có hứng thú hay không, cùng với tình cảm của mọi người có đang tiến triển hay không.
Thế nhưng, hắn rất rõ ràng một điểm: Những gì bạn cảm nhận được và những gì người khác nghĩ về bản thân không nhất thiết phải giống nhau. Bản chất con người rất phức tạp. Loài người quả thực rất phức tạp. Có vài người giỏi lừa mình dối người, người bên ngoài đều nhìn ra bạn yêu đối phương đến điên rồi, nhưng trong lòng bạn lại tự mình gạt mình. Có một số người thì ngược lại, họ tự nâng cao chính bản thân mình, có thể trong chốc lát họ rất hưng phấn, cho rằng mình đặc biệt yêu đối phương, nhưng trên thực tế thì chỉ có như vậy, rồi nó sẽ rất nhanh chóng phai nhạt đi. Suy nghĩ của tên đàn ông thối này rất đơn giản: Xác nhận tâm ý sớm một chút, nhưng không nên quá sớm... xác nhận mối quan hệ! Sau khi đối phương bật đèn xanh, tim Lâm Lộc đập cực nhanh, lồng ngực đập thình thịch, mắt không chớp lái xe, miệng cũng không vòng vo nói:
"Có ". Hơn nữa còn thẳng thắn bổ sung một câu:
"Hiện tại có."
Cách thể hiện cảm xúc của cô gái này rất trực tiếp và thẳng thắn như vậy, ấm áp lại trực quan. Tôi không cho bạn một đáp án như có như không, tôi cho bạn một đáp án rất rõ ràng! "Là người tôi biết sao? "Trình Trục hỏi rất chó. Lâm Lộc hai tay cầm lấy tay lái, hơi mím môi, trả lời:
"Cậu không biết ". Bởi vì trong logic của cô, nếu Trình Trục biết là ai, hắn chắc chắn sẽ không hỏi như vậy. Nếu hắn hỏi như vậy, vậy chứng tỏ là hắn không biết. " Trình Trục là con lợn đại ngốc! ".
"Con lợn siêu ngốc này!"
Điều này làm cho cô cảm thấy Trình Trư mình viết trên búp bê lợn quả thật là chính xác. Trình Trục nhìn Lâm Lộc ép buộc mình chuyên tâm lái xe, từ vẻ mặt của cô đã có thể có được đáp án. " Cô ấy có vẻ hơi tức giận, nhưng lại càng đắc ý hơn? " Khá lắm, cô vẫn còn ra vẻ đúng không? Hắn không rõ mạch não của Lâm Lộc, nhưng bởi vì cô ngoại hình đẹp mắt, vòng một lớn, giọng nói lại dễ nghe, cho nên cũng không cảm thấy cô là một tiểu ngốc, ngược lại càng cảm thấy thiếu nữ mang trên mình đáng yêu.
"Trình Trục, nếu cậu thích một người, thì cậu sẽ làm thế nào?"
Lâm Lộc đột nhiên đặt câu hỏi. "Cũng tùy. Cá nhân tôi cảm thấy mỗi người một khác. "Trình Trục vẫn chân thành trả lời. Chính xác mà nói, hắn là có chút không trở lại giai đoạn trước kia. Nói cách khác, có một số người nếu như thích một người, vậy họ sẽ liều mạng đối tốt với người này, chỉ cần là người họ thích là được. Trình Trục không phải loại người đó, hắn đã đạt đến trình độ xem xét hành động của người khác, nói cách khác, hắn có những khuôn mẫu khác nhau dành cho những cô gái có đẳng cấp khác nhau. Có thể nói rằng đẳng cấp của hắn đã ở một tầng khác. Đây là chuyện là đáng buồn hay đáng mừng thực ra còn tùy thuộc vào góc nhìn của mọi người. "A? Cái này còn có thể mỗi người mỗi khác sao? "Lâm Lộc trợn tròn mắt. Cô một bên tiếp tục lái xe, một bên tự mình nói:
"Nếu như tôi thích một người, mỗi ngày sẽ tìm người đó nói chuyện phiếm, bằng nhiều cách khác nhau!"
- Cho Trình Trư này một chút gợi ý nhỏ là được rồi!
"Hả? Thì ra cô là như vậy a."
Trình Trục cười cười nói. Hai người dọc theo đường đi cứ như vậy kéo đông kéo tây hàn huyên một hồi, lại qua khoảng năm phút, Lâm Lộc liền lái xe đến tiểu khu Trình Trục ở. Hắn cũng không ở trong xe quá lâu, bây giờ còn chưa tới giai đoạn đó. Nếu không, chắc chắn sẽ không xuống xe ngay lập tức. Bên trong xe là một không gian riêng tư rất tốt. Sau khi về đến nhà, Trình Trục đi vệ sinh rửa mặt trước. Hắn vừa nằm xuống giường, liền nhận được wechat của Lâm Lộc.
"Trình Trục Trình Trục! ".
"Sao vậy? " Hắn trả lời. Lâm Lộc trả lời, kết hợp một chút cuộc đối thoại trong xe lúc nãy, khiến hắn cảm thấy hơi bị đả kích, cảm giác như có thứ gì đó rơi vào mặt mình. " Không sao nha, tôi tới tìm cậu nói chuyện phiếm! "Lâm Lộc nói. Ban đêm, cũng không biết là bởi vì ngày nghỉ, hay là tình cảm hai người tốt lên, bọn họ vẫn trò chuyện tới nửa đêm, Lâm Lộc so với bình thường còn muốn ngủ muộn hơn nửa giờ. Nói chuyện phiếm ám muội chính là như vậy, nói muốn ngủ một giấc, kết quả người lại không buồn ngủ, căn bản ngủ không được. Đôi khi có thể đều chúc nhau ngủ ngon, kết quả lại có thể trò chuyện. Ngày hôm sau, Trình Trục rời giường liền thấy Lâm Lộc gửi lời chào buổi sáng, cô còn chia sẻ cho Trình Trục một chút bữa sáng thịnh soạn trong nhà mình.
"Lát nữa tôi xuống dưới lầu ăn bánh bao hấp."
Trình Trục trả lời.
"Cậu hôm nay có công việc bận rộn sao?"
Lâm Lộc tò mò.
"Bận lắm, bất kể là trò chơi, hay là Dữu tới chơi, đều có chút việc."
Trình Trục đáp:
"Buổi chiều có thể rảnh một chút".
Lâm Lộc có một điểm rất tốt, đó chính là cô là kiểu người sẽ tự mình tìm việc làm. Nếu hắn bận rộn, cô cũng sẽ không tới quấy rầy hắn, sẽ tự mình theo đuổi anime, xem chương trình giải trí các loại, cũng sẽ tự mình chơi game. Không giống như có người, không quan tâm bạn đang làm gì, wechat trả lời chậm một chút giống như là phạm pháp. Sau khi thay quần áo, Trình Trục liền xuống lầu ăn bánh bao hấp, còn có bánh quẩy và sữa đậu nành mặn. Cá nhân hắn rất thích ngâm bánh quẩy vào sữa đậu nành ăn, cảm giác như vậy đặc biệt ngon miệng. Ăn no, hắn bắt taxi đến kiên trì ghé thăm.
Gần đây phòng làm việc luôn tuyển người, nhân lực có chút không đủ dùng. Người hỗ trợ làm thương mại điện tử qua biên giới, cũng phải sớm tuyển vào, tiến hành một đợt huấn luyện đơn giản. Vương An Toàn còn đặc biệt vào văn phòng của hắn một chuyến, hỏi:
"Trục ca, buổi tối có họp lớp, anh có đi không?"
"Á? Họp lớp? Ý cậu là họp lớp cấp ba? "Trình Trục căn bản không biết chuyện này.
"Đúng vậy, trong nhóm đó anh không thấy sao? ".
"Tôi đều chặn tất cả rồi."
Vương An Toàn trầm mặc.
Tôi đã giúp anh trang bức trong nhóm nhiều lần như vậy, khoe rằng anh có sự nghiệp thành công và kiếm được nhiều tiền, nhưng anh không thèm ngó dù chỉ một lần! Vương An Toàn đối với việc này có vài phần mất mát, nhưng cũng không nhiều Thân làm bạn bè của Trình Trục, hắn rất vinh dự được làm như vậy, mỗi lần giúp hắn trang bức, chính mình cũng cảm giác vui vẻ. "Cậu muốn đi không? "Trình Trục nhìn về phía anh. "Anh không đi thì em cũng không đi, cảm giác cũng không có ý nghĩa gì. "Vương An Toàn lắc đầu. Cậu ta muốn nhìn thấy Trình Trục thị uy đẳng cấp của mình, nhưng nếu không thấy cảnh tượng này thì vô nghĩa. "Được đấy, xem ra bây giờ cậu hoàn toàn không có hứng thú với Trần Dung Dung rồi. "Trình Trục trêu ghẹo. Trần Dung Dung chính là bạn thân của Lý Hân Duyệt, Vương An Toàn thích cô ấy rất lâu. Vương An Toàn gật đầu, sau đó có chút ngượng ngùng nói:
"Cái đó... ngược lại tôi gần đây là phát hiện, Lạc Hi lớp chúng ta, sau khi lên đại học, càng ngày càng xinh đẹp."
"Trục ca, cô ấy cũng học đại học khoa học kỹ thuật, anh đã gặp cô ấy ở trường chưa? "Lạc Hi à? Ồ, cô ấy tới đây mấy lần rồi."
Trình Trục nhớ lại. Cô đi cùng với Nhạc Linh Tĩnh danh tiếng rất lớn trong đám tân sinh viên kia, hai người là bạn cùng phòng. "Tôi xem ảnh chụp trong nhóm bạn bè của cô ấy, so với thời trung học xinh đẹp hơn nhiều, con gái quả nhiên một khi biết trang điểm biết cách ăn mặc, liền giống như thay đổi thành người khác."
"Đúng vậy. "Trình Trục nhớ lại. " Trục ca, anh nói xem em và cô ấy có hi vọng gì không? "Vương An Toàn hỏi. Trình Trục suy nghĩ, cảm thấy có chuyện cần phải nói cho hắn biết. "Chu Khang đang đuổi theo cô ấy."
"Chu Khang? Người bạn ngốc của Lý Duệ kia? ".
"Ừ" . Vương An Toàn cảm thấy mình đã không còn là Vương An Toàn trước kia! " Còn có, hồi trung học Lạc Hi từng thích tôi."
Trình Trục cảm thấy điều này cũng cần phải cho cậu ta biết. Lạc Hi thầm mến Trình Trục, cho rằng hắn không biết. Nhưng kỳ thật trên đời lấy đâu ra nhiều yêu thầm không muốn người khác biết như vậy, chỉ là đối phương không thích bạn, sẽ giả vờ không biết mà thôi. Vương An Toàn:
"Vĩnh Biệt!"
Trong mắt hắn, Chu Khang bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ, ngay cả Lý Duệ cũng không bằng. Nhưng nếu trong lòng người ta có bạch nguyệt quang là Trục ca.
Vậy vẫn là nên từ bỏ ý định này sớm thì hơn. Dù sao hắn cũng chỉ là đột nhiên cảm thấy Lạc Hi trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều mà thôi, chẳng khác nào chỉ là kiêu ngạo mà thôi. Cứ như vậy, Trình Trục ở trong phòng làm việc bận rộn đến chiều, sau đó mới cưỡi lên con xe được sạc đầy, đi tới Đại học Khoa học Kỹ thuật. Trong phòng 212 tòa nhà phía đông, Ngụy Bác đang dẫn dắt mọi người chế tác trò chơi đâu vào đấy. Sau khi Trình Trục đi vào, mọi người liền nhao nhao chào chào hỏi hắn:
"Ông chủ ". Hắn đi qua nhìn một chút, hỏi:
"Tiến độ thế nào? ".
"Đã hoàn thành một nửa rồi."
Ngụy Bác trả lời. Trình Trục gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với tiến độ này. Đông Đông nhìn thấy Trình Trục cầm tấm vé cào trên tay, liền hỏi:
"Trục ca, không phải cậu vừa trúng giải thưởng lớn chứ?"
Mẹ kiếp! Giờ phút này, Trình Trục trên tay liền cầm hai món đồ, một cái là chìa khóa xe điện, một cái chính là tờ giấy mà Lâm Lộc đưa cho hắn. "Không có, tấm này trúng 150, còn kém xa giải thưởng lớn, tôi kiếm được lãi nhỏ 100 tệ!"
Hắn nhìn về phía mọi người, hỏi:
"Có keo hai mặt hay keo trong suốt không? " Có, hai cái này tôi có đều có. "Thân là lớp trưởng, Lưu Phong mở cặp sách của mình ra, từ bên trong lấy ra keo hai mặt cùng keo trong suốt. Cặp sách của Lưu Phong giống như rương bách bảo, bên trong chứa các loại đồ vật, cũng không biết dùng để làm gì.
"Vậy cho tôi keo dán hai mặt đi. "Trình Trục suy nghĩ. Sau đó, hắn liền đi đến bàn làm việc của mình ở bên cạnh , vẻ mặt nghiêm túc đem tấm thẻ cào dán lên với vẻ mặt nghiêm túc, rồi dán nó bên cạnh cây phát tài. Sau khi dán xong, hắn còn cầm lấy điện thoại di động, chụp ảnh, gửi cho Lâm Lộc:
"Xong rồi! Đông Đông vươn cổ nhìn sang bên này, buồn bực hỏi:
"Trục ca, không phải chỉ trúng một trăm năm mươi sao, sao còn dán lên bên cạnh cây phát tài? Chính là 150, tương đương cũng liền kiếm được 100 tệ, đối với giá trị con người Trục ca mà nói, cái này đáng bao nhiêu tiền chứ. Để cho hắn cảm thấy trong này có mờ ám chính là, Trình Trục không phải loại người đặc biệt thích lấy điện thoại di động chụp ảnh. Hắn làm như vậy thì thôi, còn cầm điện thoại di động một mực tìm góc chụp ảnh. Bộ dạng khả nghi! Trình Trục nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, khoát tay nói:
"Cậu không hiểu, đây là có người đã cho tôi mượn tài vận".
Bạn cần đăng nhập để bình luận