Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 175: Đại nhân vật

Thượng Hải, trong một căn hộ.
Hồ Ngôn, nữ họa sĩ cầm điện thoại di động của mình và nhìn vào mấy tấm ảnh sản phẩm mới do kim chủ ba ba gửi đến mà cười lớn.
Trong suy nghĩ của nhiều người, Thượng Hải là thành phố bị ám ảnh bởi sự giàu có và chủ nghĩa vật chất.
Hồ Ngôn cảm thấy cô rất thích hợp ở đây vì cô tham tiền và phóng đãng.
Người sếp này, ông chủ shop đồ lót QQ, chi tiêu hào phóng, lại biết rằng tiền nào của nấy, hắn ngưỡng mộ cô như một họa sĩ có năng lực tuyệt vời, có thể thấy được cô là người độc nhất và chứa đựng nguồn năng lượng vô tận!
Người đàn ông này có thể đáp ứng mọi nhu cầu của cô. Mỗi khi suy nghĩ của cô xung đột, cô coi hắn như một người bạn tâm giao và cảm thấy rằng tâm hồn của họ cùng tần số nên có thể chia sẻ. Hắn là một đối tác có thể cùng cô sánh vai nhau trên con đường đi đến thành công. Buổi chiều, Hồ Ngôn đang ngồi trên ghế luyện tập kỹ năng vẽ tranh của mình. Như đã nói trước đây, cô có thân hình hơi béo một chút. Và lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, cực rộng, che đến nửa đùi, đôi chân bụ bẫm trắng như tuyết khoanh trên ghế, chồng lên nhau, những thớ thịt lúc nào cũng cuộn tròn... Sau đó từ từ buông ra. Vốn dĩ, đây lại là một ngày nhàm chán. Kể từ khi đàn em xinh đẹp có cùng chí hướng đến Hàng Châu đi học, Hồ Ngôn cảm thấy cuộc sống ngày càng trở nên nhàm chán. Chỉ có động lực duy nhất là Kiên trì ghé thăm mỗi khi có sản phẩm mới, ông chủ sẽ đến đặt hàng chỗ cô. Trong suy nghĩ của cô, ông chủ là một thiên tài. Đàn em xinh đẹp của cô đến Hàng Châu để học thiết kế thời trang, Hồ Ngôn liên tục nói với cô ấy rằng:
"Chị nghĩ sếp của chị cũng là một thiên tài trong lĩnh vực thiết kế thời trang, nhưng những thứ hắn thiết kế không phải là sản phẩm phổ biến trên thị trường hiện nay."
Hãy nhìn những bộ quần áo do các nhà thiết kế thời trang khác sản xuất, ha ha, chúng đều giống nhau cả! Hãy nhìn những sản phẩm do sếp tôi thiết kế, chúng thật độc đáo! Lần gần đây nhất cô mặc chiếc áo len hở lưng màu xám chụp ảnh gửi cho đàn em xinh đẹp xem. Sau khi nghiên cứu kỹ càng, đàn em cũng tỏ ra rất tán thành với nhận định đó. Chiếc áo len này có một sức mạnh kỳ diệu, nó có thể tôn lên vô số những bộ phận xinh đẹp của các cô gái như chúng ta! Nó cũng có rất nhiều sự khéo léo trong cách phối. Hồ Ngôn vẫn còn nhớ đàn em xinh đẹp đã cùng cô phân tích và nói rằng nếu chiếc áo len này không phải là áo len cổ cao mà là cổ thấp quả thực sẽ có cảm giác giản dị, ấm áp và thuần khiết nhưng đồng thời nó cũng sẽ bị giảm đi một chút khí thế. Nếu nó không phải là loại không tay mà là có tay thì nó thực sự sẽ trông khác nhiều về mặt thẩm mỹ. Tất nhiên, chưa kể đến thiết kế hở lưng, nó đơn giản là một kiệt tác! Trên thực tế, Hồ Ngôn cảm thấy chiếc áo len này được thiết kế riêng cho đàn em xinh đẹp của cô. Cô ấy sẽ trông thật tuyệt khi diện bộ trang phục này với độ tương phản cháng ngợp giữa hai mặt trước sau, như vậy còn không gọi là "bất bại"? Vì tối qua cô vừa nói chuyện với đàn em xong, hôm nay sếp đã giao việc nên Hồ Ngôn lập tức liên lạc và báo cho cô ấy biết chuyện này.
Trước khi đàn em trả lời, cô đã đi xem mẫu mới do chính tay sếp thiết kế. Khi nhìn thấy những bức ảnh được sếp gửi tới, phản ứng đầu tiên của cô là:
"Hả? Đổi mẫu à?"
Về vấn đề này, cô cũng không quá chú ý đến. Ở cửa hàng QQ, việc mẫu mã thay đổi thường xuyên là điều bình thường. Cô còn thắc mắc không biết có phải sếp chán mẫu trước nên đổi mẫu mới hơn rồi vào khách sạn chụp đi chụp lại không? Cá nhân Hồ Ngôn cảm thấy người mẫu trước đó phù hợp với gu thẩm mỹ của cô hơn. Tuy nhiên, mỗi người đều có sở thích riêng và nhất là với loại mô hình mới này phải có đối tượng phù hợp. "Điểm chung duy nhất của họ là ngực tấn công, mông phòng thủ."
Hồ Ngôn khẽ gật đầu. Cô không biết rằng, Diệp Tử mang lại cảm giác tự nhiên, nhưng Tây Tây lại là một món đồ có giá trị, nếu quá thô lỗ mà làm nó ‘tổn thương’ thì sẽ phải trả giá. Tất nhiên, sự tập trung của cô ấy là những sản phẩm Kiên trì ghé thăm. Không thể diễn tả, sự sáng tạo của ông chủ chính là nguồn cảm hứng của tôi! Mỗi lần nhìn thấy những bức ảnh hắn gửi, tôi lại có cảm giác như có thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể mình! Khi nhìn thấy bộ đồ nhện đen, cô sững sờ trong giây lát. Đôi chân trắng nõn đầy đặn của cô bắt chéo lại, bàn chân với những ngón chân tròn trịa bỗng nhiên co lại, cuộn tròn thật lâu không buông ra! Một giọng nói vang lên trong đầu cô, mua nó đi! "Thật quá hợp.
Bộ đồ này quá hợp với những cô nàng mũm mĩm, mặc vào chắc sẽ làm mình gợi cảm hơn một chút!"
Trong bức ảnh là một chiếc áo liền quần cực kỳ bó sát. Nó chắc chắn có tác dụng tạo hình khủng khiếp! Và nếu nhìn vào thiết kế kẻ sọc tam giác ngược và thiết kế thắt lưng thì có rất nhiều sự khéo léo trong đó. Vì là bậc thầy về hội họa nên cô đương nhiên biết cách sử dụng hoa văn để tạo hiệu ứng hình ảnh. Hồ Ngôn nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rằng bộ đồ này làm nổi bật độ mỏng của eo và độ rộng của hông! Nó có thể giải phóng vẻ đẹp thẩm mỹ của độ cong đến mức tối đa! "Không, trong đầu hắn đang nghĩ gì vậy?"
"Làm thế nào mà hắn làm ra được?"
"Tất cả những ý tưởng này đến từ đâu?"
Qua nhiều lần hợp tác, Hồ Ngôn đã dành sự ngưỡng mộ vô tận cho Trình Trục. Cô thậm chí còn cảm thấy rằng ông chủ phải là một người rất hiểu biết. Thiết kế không phải là một điều dễ dàng. Hơn nữa, hắn còn có khả năng tiếp thị và vận hành cửa hàng một cách thiên tài. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của cô, ông chủ cửa hàng này hẳn phải là một gã mọt sách mập mạp với kho kiến thức phong phú. Tất nhiên, trong suy nghĩ của Trình Trục, Hồ Ngôn cũng là một cô gái nhếch nhác, đầu tóc rối bù và quần áo luộm thuộm. Chỉ có thể nói cư dân mạng là như vậy, rất dễ tạo thành một số khuôn mẫu. Nhưng không sao cả, điều mà Hồ Ngôn vốn coi trọng chính là sự cộng hưởng tinh thần giữa cô và đối phương. Đúng lúc này, "mỹ nữ đàn em"trả lời tin nhắn WeChat của cô. "Em vừa học xong, chị vẽ nhanh lên nhé, xong thì gửi cho em!"
Đối phương vẫn như vậy, không có hứng thú với người thật mà lại yêu thích truyện tranh. Hồ Ngôn không khỏi tự nhủ, một cô gái mỹ thuật đang học thiết kế thời trang:
"Chị nói cho em biết, loạt phong cách mới này của ông chủ chắc chắn là một thiết kế mang tính thời đại trong ngành quần áo QQ !"
"Nó có tuyệt vời không?"
Cô ấy đã tự học thiết kế thời trang và biết việc tạo ra một phong cách mới sẽ tuyệt vời như thế nào. Một nhà thiết kế giỏi thực sự có thể biến điều tồi tệ thành điều kỳ diệu. Cũng giống như nhiều tên tuổi lớn tầm cỡ quốc tế, vốn dĩ nó đã bị hủy hoại, nhưng trong tay các cao thủ, nó lại có thể sống lại! Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, nói với đàn chị:
"Nhưng lần trước chị không nói với em rằng sếp của chị vẫn còn là sinh viên đại học."
"Ừ, dù sao thì hắn cũng nói vậy."
Hồ Ngôn trả lời. Nhưng cô nhanh chóng nói thêm:
"Nhưng chị và hắn là bạn bè trên mạng, những gì hắn nói có thể không nhất thiết là sự thật. Hắn nói rằng hắn vẫn đang học đại học, còn chị nói với hắn rằng chị chưa đủ tuổi vị thành niên."
"Nếu hắn thực sự là sinh viên đại học, có lẽ hắn sẽ không muốn các bạn cùng lớp biết mình đang bán gì."
"Thật ra, chị và hắn cảnh giác với nhau. Chúng ta đã thống nhất là nên làm người quen trên mạng suốt đời và không có bất kỳ tương tác ngoại tuyến nào. Vì vậy, bọn chị đã chặn nhau trong vòng kết nối bạn bè. Hắn không thể nhìn thấy chị và hắn cũng sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân". Không còn cách nào khác, khi hai người nảy sinh ý kiến xung đột về bản thiết kế, hồ sơ trò chuyện của họ cũng đủ để khiến cảnh sát Internet vào cuộc điều tra. "Mỹ nữ"nhìn tin nhắn Hồ Ngôn gửi tới, lập tức trả lờ bằng icon cười phớ lớ.
Hồ Ngôn cười gõ chữ:
"Nhưng có một điều chắc chắn không phải nói dối. Hắn cũng ở Hàng Châu giống như em. Không có lý do gì để nói dối thành phố cả."
"Thật sao, hắn cũng ở Hàng Châu à? Hàng Châu quả thực là một thành phố có nhiều con người kiệt xuất."
Đúng, Hàng Châu "nạn nhân của phong bình".
Hồ Ngôn nói đùa:
"Ừ, có lẽ một ngày nào đó hai người có thể sẽ gặp nhau trên đường, ha ha ha."
Khu Doanh Nghiệp, Tòa Nhà Phía Đông 212. Sau khi Trình Trục nói chuyện xong với Hồ Ngôn, hắn đặt điện thoại lên bàn. Bốn máy tính hiện đã sẵn sàng, Đông Đông và những người khác đang chơi trò hack game nhằm mục đích kiểm tra tốc độ Internet. Máy tính của Trình Trục được đặt một mình đối diện với ba chiếc còn lại, không có việc gì để làm, hắn bắt đầu tìm hiểu các kênh xuất khẩu trực tuyến. Theo trí nhớ của hắn, ông trùm đồ lót QQ nổi tiếng ở kiếp trước dường như đã bắt đầu chuyển mình từ năm 2014, từ bán hàng nội địa sang kinh doanh hàng xuất khẩu. Bởi khoảng năm 2012, cuộc chiến về giá giữa các công ty thương mại điện tử trong nước diễn ra vô cùng quyết liệt và căng thẳng. Nếu không phải Kiên trì ghé thăm của Trình Trục rất đặc biệt và khả năng hoạt động cá nhân của hắn rất mạnh mẽ thì việc nổi bật trong môi trường chiến tranh giá cả này sẽ vô cùng khó khăn. Đây là lý do tại sao Trình Trục nhất quyết dựa vào bên ngoài nền tảng để thu hút lưu lượng truy cập, thay vì cạnh tranh với những người bán khác để có lưu lượng truy cập trong nền tảng. "Nếu ta nhớ không lầm thì năm 2014, kinh doanh bán buôn xuất khẩu đồ lót QQ, tỷ suất lợi nhuận gộp có thể ổn định ở mức khoảng 20%."
Thật... thật cường điệu ! "Thị trường ổn định nhất hiện nay là thị trường Châu Âu và Châu Mỹ, sau đó là các khu vực như Châu Phi và Trung Đông là những thị trường mới nổi, nơi nhu cầu thị trường đang tăng trưởng nhanh chóng, mặc dù ta không biết tại sao..."
"Trung Quốc là nước xuất khẩu đồ lót QQ lớn. Hầu hết đồ lót QQ trên thế giới đều đến từ Trung Quốc. Ngay cả đối với thị trường Triều Tiên cũng ít nhất vài triệu chiếc có thể được xuất khẩu mỗi năm."
"Nhìn khắp thế giới, lĩnh vực này là lĩnh vực có nhu cầu thị trường tăng trưởng hàng năm."
"Chúng ta cần sớm tạo dựng chỗ đứng, chiếm lấy thị trường."
Trình Trục đưa ra phán đoán. Sở dĩ hôm nay hắn không có thời gian đi ăn cùng Lâm Lộc thực ra là vì lão Trần Tân chủ xưởng QQ từ Quán Vân đã trên đường đến Hàng Châu. Trình Trục muốn ăn tối với hắn và sau đó giải quyết vấn đề thành lập nhà máy. Cũng không có cách nào, sau khi biết Trình Trục muốn có nhà máy riêng, Trần Tân có thể nói còn lo lắng hơn hắn. Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều bị mất ngủ, trong mộng vẫn còn suy nghĩ chuyện này. Trước đó, Trần Tân với tư cách là một doanh nhân đã đọc một đoạn văn cộng với kinh nghiệm cá nhân, hắn có sự thấu hiểu sâu sắc về đoạn văn như sau.
"Đối với những người khổng lồ đó, những người bình thường giống như chúng ta chỉ là bụi trên mặt đất. Chúng ta chỉ chờ đợi một ngày khi cơn gió là hắn đi qua có thể cuốn chúng ta đi. Nếu chúng ta may mắn được bám trên đôi giày của hắn, đi theo hắn đoạn đường, điều đó có nghĩa là tổ tiên chúng ta đang phù hộ."
Ruồi ăn theo, mà đi ngàn dặm. Trần Tân vốn tưởng rằng sau khi gặp Trình Trục, thu nhập của hắn năm nay có thể gấp đôi năm ngoái, nhưng hiện tại hắn đã hiểu gấp đôi là chuyện nhỏ, ít nhất là gấp năm! Một số người đột nhiên trở nên giàu có và sự giàu có của họ còn tăng lên vô tận. Trần Tân biết rất rõ rằng nhà máy của hắn không hơn những nhà máy khác, và năng lực cá nhân của hắn cũng không hơn những ông chủ khác. Nguyên nhân dẫn đến kết quả như vậy đơn giản là khi người khác coi thường Trình Trục, hắn nghĩ mình có thể thử một lần, chỉ vậy thôi. Sau đó, hắn bị "cuốn"đi! Tôi không đạt được tiến bộ nào cả, và nhà máy của tôi cũng vậy, nhưng ông chủ nhỏ của tôi đang phát triển như cuồng phong đó thôi! Hắn biết rất rõ vị trí của mình, hắn chỉ là hạt bụi dính trên giày, là con ruồi bám vào đuôi ngựa!
Cho nên giờ đây, người đàn ông cao quý đó đang chuyển từ con đường này sang con đường khác. Trần Tân, ngươi nên quyết định thế nào đây? Lúc này, xe của Trần Tân đã ra khỏi trạm thu phí đường cao tốc. Hắn đến và mang theo cô em vợ đi cùng. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận