Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 603: Bồ Tát Diệp Tử (1)

Đối với Trình Trục mà nói, giảng viên là hệ cấm dục nghiêm minh, và tràn đầy cảm giác cấm dục.
Nữ họa sĩ là em bé nước kiểu tài năng, thể chất lại đặc biệt.
Diệp Tử, người thợ chụp ảnh này, đó là hai chữ... Phù hợp!
Độ phối hợp của cô ấy rất cao, thậm chí hoàn toàn không cần bạn phải làm gì cả.
Tự cô ấy có thể phục vụ bạn thỏa đáng.
Sau khi Trình Trục mở lề lối ra, dĩ nhiên liền bắt đầu làm sự nghiệp.
Nhưng mà như mọi người đều biết, chuyện làm sự nghiệp này, có lúc cần chú ý vận may.
Khi vận may của bạn tốt, sự nghiệp sẽ tự động đi lên, tự nói sẽ tiến thêm một bước. Trình Trục là cao thủ vận may, cực kỳ may mắn.
Cho nên, chẳng mấy chốc Diệp Tử đã bắt đầu càng gợi tình. Tiếp theo đó, không cần Trình Trục tự làm gì rồi. Người làm sự nghiệp cũng có thể bắt đầu nằm thẳng cẳng rồi. Sự nghiệp sẽ tự đi lên. Chỉ thấy Diệp Tử khẽ đẩy một cái, Trình Trục liền nằm lên giường. Hắn giống như một huấn luyện viên thể hình, Diệp Tử lại là học viên của hắn. Hắn chỉ cần nói cho Diệp Tử biết, bài tập hôm nay là ngồi xổm, sau đó, hắn không cần làm gì cả, ở một bên nhìn cô ấy không ngừng làm động tác ngồi xổm. Thật lòng mà nói, cho dù là giảng viên hay là nữ họa sĩ, hay là thợ chụp hình hôm nay, Trình Trục đều thích nhìn bọn họ hóa thân thành nữ Bồ Tát, bản thân mình lại là đài sen cho Bồ Tát ngồi. Hông dưới của giảng viên rất rộng, là vóc dáng quả lê trời sinh, tự có sức hấp dẫn riêng. Nữ họa sĩ là cặp mông đẩy đà, cái đó càng không cần nói rồi. Diệp Tử lại không giống vậy, thật ra cơ thể cô đẹp hơn một chút.
Ở chỗ eo bụng, cô ấy có vòng bụng phẳng nhỏ. Thậm chí cặp mông cong của cô ấy lại là mông quả đào nhờ tập luyện thể thao mà ra. Từ thị giác mà nói, vẫn là có sự khác biệt rõ rệt với Hồ Ngôn.
Một là tự nhiên mà có, một là nhờ vào hình thành sau này. Từ cảm giác trả nghiệm mà nói, thật ra cũng sẽ có chỗ không giống. Thể chất của Hồ Ngôn đặc biệt, là thể chất đặc biệt mền mại trời sinh, sức chịu đựng của cô không cao, rất nhanh sẽ hướng về Trình Trục, huấn luyện viên thể hình này, cầu xin thương xót, tỏ ý bản thân thực sự không thể tập tiếp khóa học ngồi xổm hôm nay, bắp đùi bắt đầu run rẩy rồi.
Diệp Tử lại không như vậy, bình thường cô ấy đã quen dựa vào vận động để duy trì vóc dáng của mình, hơn nữa cô ấy rất nghe lời, huấn luyện viên thể hình bảo cô ấy làm gì thì cô ấy sẽ làm cái đó. Huấn luyện viên bảo cô ấy tăng nhanh tần suất vận động, cô ấy sẽ tăng nhanh. Huấn luyện viên bảo cô ấy ngồi thấp một chút, cô ấy liền ép mông xuống. Huấn luyện viên bảo cô ấy thu nhỏ độ lên xuống, cô ấy liền ngồi chồm hổm. Trong quá trình này, Diệp Tử còn sẽ luôn vừa tập luyện vừa nằm rạp người xuống, đầu lưỡi đảo qua lại trên cơ ngực của Trình Trục. Trình Trục đột nhiên cảm thấy lưu trình này là chính xác. Trước tiên nhìn cô ấy biểu diễn tận tình ở buổi họp thường niên, sau đó, bản thân lại cho cô ấy phần thưởng cuối năm. Điều hành doanh nghiệp là phải như vậy! Dĩ nhiên, Diệp Tử tận tình biểu diễn tài nghệ của mình như vậy, thân là ông chủ, chắc chắn phải vỗ tay vì cô ấy.
Đừng quên rằng thói nghiện của cô ấy rất đặc biệt. Bạn vỗ tay càng lớn thì tài nghệ biểu diễn trong tiếng vỗ của cô ấy càng xuất sắc hơn.
"Bốp!"
Quả nhiên, sau một tiếng vỗ tay, cô ấy lại trở nên khác biệt. Cô ấy giữ lấy dư âm của lúc này, không còn ngồi xổm lên xuống nữa mà là quỳ ngồi ở chỗ đó, tiếp tục lắc lư eo, lắc lư điên cuồng! Lại bắt đầu bùng nổ bạo dâm rồi. Có một số người bị số phận bóp lấy yết hầu là sẽ cảm thấy tuyệt vọng. Diệp Tử bị bóp lấy yết hầu, cô ấy nhịn không được... Lè lưỡi ra. Ngay lúc được chăm sóc rất thỏa đáng thì trong đầu Trình Trục đã hiện ra câu nói lấp lửng đó. "Lá nhỏ qua sông... Đều dựa vào sức mạnh của dòng chảy."
Xong chuyện, Trình Trục không trực tiếp đứng dậy đi về phía nhà tắm. Nguyên do rất đơn giản, hắn và nữ Bồ Tát này có ký kết ngầm của mình. Bồ Tát Diệp Tử, tuệ căn thanh khiết. Cô ấy giống như là một con chó nhỏ dễ bảo, nằm quỳ ở đó. Trước tiên là dùng nước bọt tiến hành khử độc, sau đó lại tiến hành làm sạch sâu. Chỉ đáng tiếc, Trình Trục vẫn chưa đủ 19 tuổi, cơ thể của con trai mười tám tuổi đỏ tấy không dễ dàng xóa tan như vậy, ngược lại bởi vì vậy mà cứ tiếp tục tràn đầy sức sống. Trình Trục cứ vậy nhìn cô ấy lau dọn vệ sinh, rõ ràng cảm giác được ánh mắt cô ấy càng lúc càng sáng. "Có chút lo lắng rồi đó, tôi nói rồi, hôm nay không vội."
Trình Trục mỉm cười, nói. Diệp Tử bị nói trúng suy nghĩ có chút thè đầu lưỡi tinh nghịch của mình ra, Trình Trục lại trực tiếp đánh nhẹ mấy cái lên đầu lưỡi của cô ấy, phục vụ côn thịt cho cô gái tham lam này. Sau khi đánh xong, Diệp Tử cho hắn con giáp cuối cùng giữa gà và dê Không có gì khác, chúng tôi chính ta thích sạch sẽ. Đây mới là giữ mình trong sạch mà đàn ông chúng ta phải có. Sau đó, hai người cùng nhau đứng dậy đi về phía nhà tắm. Diệp Tử chủ động lấy sữa tắm, Trình Trục lại không cần làm gì cả, chỉ đứng đó là được rồi. Sau khi nằm xuống lại trên chiếc giường lớn, Trình Trục cúi đầu nhìn cô ấy, nói:
"Về nhà là ngồi tàu cao tốc hay ngồi máy bay?"
"Máy bay."
Diệp Tử nói. "Đã mua vé máy bay xong rồi chứ?"
Trình Trục hỏi. "Ừ, máy bay của ngày kia."
Diệp Tử nói:
"Tôi muốn sớm quay về nhà để gặp bà của tôi."
Thật ra bây giờ vẫn còn cách đêm 30 một khoảng thời gian, ngày kia Diệp Tử quay về nhà, thực sự quay về quá sớm. "Là quay về tỉnh của cô hả?"
Trình Trục hỏi. "Ừ."
"Nâng cấp vé máy bay đi, cả vé lúc quay về Hàng Châu cũng vậy, toàn bộ phí đi đường tìm tôi hoàn trả."
Trình Trục nói. "Cảm ơn ông chủ."
Diệp Tử lập tức cười ngọt ngào, giọng nói dẻo quẹo, giống như cực kỳ vui vẻ, hoàn toàn không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận