Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 209: Hiểu cái gì gọi là thương trường không?

Trong trung tâm thương mại, Trình Trục nghe lời người mẹ kế nói vậy bèn cố ý ngước mắt liếc nhìn Thẩm Khanh Ninh một cái. Chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến người luôn mạnh mẽ như cô ấy phải né tránh vài phần. Sau đó cô ấy không kiềm được nhẹ kéo góc áo Vương Vũ San, ý bảo cô nói vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Lúc này Trình Trục bèn nói:
"Tôi thật sự không lo lắng lắm, bởi vì tôi thường nghe Thẩm Khanh Ninh và Giang Vãn Châu nhắc tới dì. Họ bảo dì là người rất hòa đồng."
Hắn không dùng mấy từ linh tinh như chị gái để giảm bớt khoảng cách tôn lên vẻ đẹp của người mẹ kế trẻ tuổi, vì đúng là cô rất trẻ. Đây là sự thật, không cần phải khen ngợi.
Ngược lại cô còn trẻ nhưng lại có thân phận cao, nếu nói nhìn cô giống như một người chị gái thân thiết, vậy nên không cần lo lắng, trả lời như vậy nhất định sẽ có hiệu quả tốt. Dù sao thì trên thực tế cô cũng là mẹ kế, tuổi tác cô và ba Thẩm chênh lệch nhiều như vậy sợ là sẽ có những hoàn cảnh sau này sẽ cảm thấy khó xử.
Nói chuyện với người này thì nên tránh đề cập tới đề tài liên quan tới tuổi tác thì tốt hơn, ít nhất là Trình Trục nghĩ vậy. Nhưng cũng vì lý do tuổi tác, tốt nhất là cũng không nên nói chuyện với cô như với bề trên, như vậy cũng không được. Dù sao mọi người cũng đều là người trẻ tuổi. Cô cũng không muốn cách biệt quá xa so với tuổi của mình. Vậy nên phải tôn trọng cô dựa trên địa vị chứ không phải tôn trọng dựa trên độ tuổi. Lúc nói chuyện có thể thoải mái, vô tư một chút.
Vương Vũ San liếc mắt nhìn Thẩm Khanh Ninh một cái, trêu chọc:
"Vậy là tốt rồi, tôi vẫn chưa gặp qua bạn của Ninh Ninh và Vãn Châu, ngược lại có chút lo lắng."
Lại nói, người có thân phận như cô đúng là khó có thể hòa hợp với bạn của Thẩm Minh Lãng và Thẩm Khanh Ninh. Nhất là bạn bè của Thẩm Minh Lãng, tuổi tác quá gần. Một vài người bạn của Thẩm Minh Lãng còn lớn tuổi hơn cô. Thậm chí cô còn có thể thêm nhiều bạn bè chung với nhóm người này. Nếu đối xử với nhau như bạn bè cùng thế hệ thì sẽ có vẻ không đứng đắn lắm, dù có cố gắng trở thành bề trên thì người ta cũng không thấy vậy. Dù sao thì hầu hết mọi người đều có thành kiến với những người mẹ trẻ, không biết trong lòng đã thầm nghĩ những gì.
Trở thành người như vậy cũng do là cô tự lựa chọn. Kỳ thực cô không quá để ý ánh nhìn của người khác, nhưng Vương Vũ San lo là Thẩm Khanh Ninh đã chịu ảnh hưởng do những lời của bạn bè bên cạnh nên mối quan hệ của họ mới chuyển biến xấu.
Đặc biệt là dạo gần đây, Thẩm Minh Lãng luôn nổi điên ở trong nhà, khiến nhà cửa náo loạn. Cô cũng càng phải thận trọng hơn. Vừa rồi lúc Trình Trục tự giới thiệu có nhắc tới Thẩm Minh Lãng, cô đoán chắc hẳn cũng là bạn khá thân. Vương Vũ San nhìn qua cửa hàng nước hoa bên cạnh, khẽ hỏi Ngô Ngọc Châu:
"Chúng tôi có thể vào xem thử không?"
"Dĩ nhiên là có thể chúng tôi mở cửa để buôn bán mà."
Anh ta mỉm cười, tiếp tục nói:
"Tôi tự tin nước hoa trong cửa hàng của tôi có chất lượng rất tốt, lát nữa hai người có thể xem thử. Nếu thích tôi có thể tặng cho hai người."
"Được, cảm ơn anh."
Vương Vũ San chỉ nhẹ gật đầu, chủ yếu là muốn để cho Trình Trục ngắm. Trình Trục đi theo lão Từ phụ trách đầu tư vào trong, nhân tiện dò hỏi ông ấy một vài thông tin cơ bản về mặt tiền cửa hàng. Ví dụ như số mét vuông cụ thể. Sau khi nhìn qua một chút, Trình Trục rất hài lòng với nơi này. "Vị trí mặt tiền rất tốt, còn tốt hơn so với mong đợi của tôi. Kích thước vừa đủ, chỉ là không biết có thể dùng cửa kính mở ra ngoài trung tâm thương mại như Starbucks đối diện không?"
Trong lòng hắn thầm nghĩ. Lão Từ nhìn về phía Trình Trục hỏi:
"Cậu định làm hạng mục gì ở đây?"
Nói thật, khi nhìn thấy Trình Trục còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng ông ấy có chút mâu thuẫn. Là người phụ trách đầu tư, ông ấy đã từng gặp qua nhiều phú nhị đại thích chơi đùa. Hâm hâm lên là lại cầm một số tiền tới mở cửa hàng. Người tự cho mình là giỏi như Ngô Ngọc Châu chính là ví dụ điển hình trong lòng lão Từ. Lúc trước ông ấy có được vị trí này trong trung tâm thương mại cũng là nhờ quan hệ. Xét thấy cửa hàng nước hoa của ông ấy thuộc phân khúc cao cấp, phong cách và cách trang trí cũng rất bắt mắt. Có thể miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn của các nhãn hàng.
Hơn nữa nhà Ngô Ngọc Châu còn có nhà máy sản xuất nước hoa, việc kinh doanh khá tốt. Việc mở một cửa hàng bán nước hoa cũng coi như mở rộng việc kinh doanh của ra đình. Nhưng cuối cùng vẫn không có phát triển. Vương Vũ San ở bên cạnh nghe thấy vậy, bèn biết đã tới thời khắc mấu chốt. Lúc trước cô cố ý không nói với lão Từ là mở tiệm trà sữa là vì sợ lão Từ sẽ tránh mặt cô. Trình Trục nhìn về phía giám đốc Từ, mỉm cười nói thẳng:
"Mở tiệm trà sữa cao cấp trên mạng."
Lão Từ bối rối,.
Hắn cho rằng hắn thêm bốn chữ "cao cấp trên mạng" thì không phải vẫn là tiệm trà sữa à? Ông ấy không khỏi nhớ tới lời Ngô Ngọc Châu nói với minh khi vừa mới gặp.
"Mở một cửa hàng nước hoa cao cấp trên mạng."
Ít nhất phía sau người ta còn có thêm một câu:
"Xây dựng thương hiệu nước hoa nội địa cao cấp!"
Bây giờ cả quản lý Từ đều ngây ngốc, ông ấy cảm thấy có phải giám đốc Vương đang gài bẫy ông ấy không. Nhưng ông ấy không ngờ tới Vương Vũ San không biết tiêu chuẩn đầu tư của trung tâm mua sắm. Mở quán trà sữa ở vị trí này? Không phải là quá buồn cười sao! Nhìn vào tất cả các trung tâm mua sắm ở Hàng Thành, dù là những trung tâm thương mại kém hơn Tinh Quang Thành của chúng ta cũng không chấp nhận. Mở tiệm trà sữa ở vị trí này. Đây là chuyện có thể hạ thấp giá trị tổng thể của trung tâm thương mại.
Đồng nghiệp sẽ bị sốc khi nhìn thấy nó. Nếu bạn muốn mở tiệm trà sữa có thể chạy qua trung tâm thương mại đối diện mở, mở ở trung tâm thương mại của tôi làm gì? Không phải sẽ làm tăng áp lực tiền thuê nhà lên rất nhiều sao? Lại càng tệ hơn rất nhiều! Lão Từ nhìn về phía Vương Vũ San, ông ấy cảm thấy chuyện này phải trực tiếp bàn với cô mới được.
"Giám đốc Vương à, việc này không phù hợp với quy định mà nhỉ?"
Ông ấy nói. Vương Vũ San biết mình cần phải đưa ra một lý do chính đáng, nên đưa tay chỉ vào Starbucks đối diện. Nói:
"Không phải Starbucks cũng có thể sao?"
Nhưng kỳ Thực trong lòng cô cũng hiểu rõ, đây là hai chuyện khác nhau. Starbucks có giá trị thương hiệu của riêng mình. Quả thật, Starbucks vẫn luôn là tâm điểm bàn tán sôi nổi của nhiều người. Cũng có người cho rằng đây là nơi tụ tập của những kẻ giả vờ giàu có. Có vài người đam mê lại cảm thấy nơi này khá mát mẻ, cũng có người lại cảm thấy cà phê chỗ này không ngon... Mặc kệ cái nhìn của mọi người đối với Starbucks như nào, có một điều không thể nghi ngờ. Đây là một thương hiệu lớn, thậm chí là một thương hiệu lớn trên toàn cầu! Cửa hàng của người ta trải rộng trên toàn cầu, là cửa hàng nổi tiếng khắp toàn cầu. Nếu cố chấp nói Starbucks có thể mở, tôi cũng có thể mở đúng là trứng chọi với đá.
Nhưng khi nói ra điều này, Kỳ Thực đang ngầm biểu đạt thái độ của bản thân, biểu đạt bản thân rất kiên trì với quyết định mở quán trà sữa của Trình Trục.
Đúng là Nhà họ Thẩm nắm giữ khá nhiều cổ phần trong Tinh Quang Thành. Nhưng Tinh Quang Thành cũng không phải chỉ do nhà bọn họ quyết định, lão Từ cũng không phải chỉ phụ trách cho mình nhà họ Thẩm. Từ góc độ nào đó mà nói, lão Từ đúng là người phụ trách việc đầu tư rất có trách nhiệm. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ấy quyết định tìm hiểu thêm tình hình với Trình Trục. "Cậu nói quán trà sữa cao cấp trên mạng là cao cấp như nào? Ý tôi là về giá cả."
"Một ly hai mươi mấy tệ."
Trình Trục nói thẳng. Ở năm 14, giá cả này thuộc mức khá đắt đỏ. Những thương hiệu trà sữa khác vẫn đang ở thời đại mười tệ. Hắn lại trực tiếp tăng giá nó gấp đôi? Điều này càng làm người khác cảm thấy đầu óc hắn ấm đầu nên mới muốn mở cửa hàng. Lão Từ nhìn về phía Trình Trục, nghiêm túc nói:
"Tôi cảm thấy trung tâm thương mại của chúng tôi hợp tác với thương nhân các cậu, nên cũng phải có trách nhiệm với nhau, cậu nói đúng không?"
"Vâng, giám đốc Từ nói tiếp đi."
Hắn biết đối phương còn vế phía sau, nên mới dẫn lời.
"Thật ra cá nhân tôi không kiến nghị cậu lựa chọn vị trí này, có lẽ ở trên lầu sẽ tốt hơn chút?"
"Cậu xem, cậu định giá trà sữa của cậu tận hai mấy tệ."
"Với giá này, người ta có thể qua đối diện mua một ly Starbucks."
"Đợi tới lúc cậu mở cửa hàng đối diện nó, áp lực cạnh tranh sẽ rất lớn."
Điều này đúng là sự thật, cũng là vấn đề mà hầu hết các thương nhân đều phải suy xét tới. Nhưng đối với Trình Trục mà nói, thứ hắn muốn chính là Starbucks ở đối diện! Quá tuyệt vời, điều này quả thực quá tuyệt vời! Hắn gần như là hài lòng trăm phần trăm với vị trí này. Hơn nữa đối diện còn có Starbucks, đúng là dệt hoa trên gấm! Hắn thậm chí còn cảm thấy khắp toàn bộ Hàng Thành cũng không kiếm đâu được vị trí tốt như vậy. Nơi này hắn nhất định phải có được, nhất định phải giành được. Thẩm Khanh Ninh nhìn thoáng qua Trình Trục.
Với sự hiểu biết của mình về Trình Trục, cô biết kế tiếp tám phần là... "Có thể mở ở đối diện Starbucks đúng là quá tốt."
Trình Trục cong môi. Trong lòng Thẩm Khanh Ninh:
"Quả nhiên..."
Lời vừa nói ra, đừng nói là lão Từ, ngay cả Vương Vũ San và Ngô Ngọc Châu ở bên cạnh cũng cảm thấy hoang mang. Nghe lời này, nghĩa là hắn cho rằng với mức giá tương đương, khách hàng sẽ chọn quán trà sữa của hắn mà không phải là chọn Starbucks sao? Chuyện đó khó khăn tới mức nào ai cũng có thể nghĩ được. Bản thân giá quán trà sữa của hắn cao gấp đôi người khác là đã đánh mất một nhóm khách hàng lớn. Sau đó hắn còn muốn mở ở đối diện Starbucks, lấy trứng chọi đá, thậm chí còn muốn cướp khách của người ta? . Bằng cách nào chứ? "Có thể nói rõ hơn không?"
Lão Từ đẩy đẩy chiếc mắt kính trên mũi mình, hỏi. "Chuyện này sợ là không được. Đây là bí mật kinh doanh."
Trình Trục nhẹ nhàng trả lời.
"Tôi đã làm người phụ trách đầu tư rất nhiều năm. Đôi lúc cạnh tranh giữa các thương nghiệp vô cùng khốc liệt."
Lão Từ nói thẳng. Giờ phút này Ngô Ngọc Châu cũng tiếp lời:
"Đúng vậy, tiểu Trình, cậu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi. Đối diện chính là Starbucks đó."
"Thương trường là chiến trường, cuộc chiến kinh doanh không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Anh ta bắt đầu nói liên tục về một ít kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp của mình. Kỳ thực anh ta cũng thấy được sự khó xử của lão Từ, nên mới phụ họa thêm vào. Dù sao cửa hàng của anh ta có thể đặt tại đây cũng chẳng khác nào thiếu lão Từ một ân tình. Hơn một năm qua lại. Hai người cũng rất thân. Hơn nữa đứng đối diện hai cô gái xinh đẹp, anh ta muốn thể hiện mình một chút. Đối với đàn ông mà nói, đây là bản chất vốn có. Anh ta có thể không nhất thiết muốn tán tỉnh cô ấy, nhưng trước sự hiện diện của một cô em gái xinh đẹp, anh ta vẫn muốn giả vờ một chút. Ngô Ngọc Châu nói rất nhiều thứ nghe có vẻ mơ hồ và cao cấp.
"Có lẽ anh có hiểu lầm gì đó về thương trường?"
Trình Trục nghe anh ta nói, bèn nhìn về phía anh ta. Trong tưởng tượng về thương trường: Cao cấp, có khả năng làm chết người, còn có khả năng vi phạm pháp luật. Trong hiện thực về thương trường: thẳng thắn, vô đạo đức, có khi còn hơi điên.
"Nếu tôi là đối tác nước hoa của anh, tôi nhất định sẽ làm một việc trước tiên."
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Ngọc Châu.
"Hả? Vậy cậu nói thử xem."
Tôi sợ quá cơ, cậu dọa tôi sợ quá. Để tôi xem cậu đỉnh tới mức nào! Ai ngờ, Trình Trục lại trả lời:
"Tinh Quang Thành của chúng ta chắc hẳn đều có hệ thống khử mùi chứ nhỉ?"
"Chắc chắn rồi, hệ thống khử mùi ở Tinh Quang Thành là do nhà chúng tôi làm."
Ngô Ngọc Châu trả lời:
"Quên không giới thiệu, nhà tôi chính là xưởng phân phối nước hoa."
"Như vậy, trong nhà vệ sinh hẳn là cũng được trang bị."
Trình Trục nhìn anh ta, mỉm cười. "Chắc chắn có, hơn nữa còn rất cần thiết."
Ngô Ngọc Châu nói. Giống như một vài khách sạn cao cấp, những trung tâm thương mại cao cấp, dù trong nhà vệ sinh cũng có hệ thống khử mùi. Đây là chuyện thường thấy. Nước hoa dùng cho hệ thống khử mùi của Tinh Quang Thành không hề rẻ, đối với nhà Ngô Ngọc Châu mà nói cũng là một hạng mục lớn. Nhưng ai cũng không ngờ, lời kế tiếp Trình Trục lại nói:
"Tôi sẽ mua lại sản phẩm nước hoa của nhà anh, sau đó phái người đi vào nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại, lâu lâu xịt một ít."
Hả. Ngô Ngọc Châu nghe vậy bèn trừng lớn hai mắt. Mẹ kiếp, có phải hắn bị điên không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận