Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 215: Sẽ không tìm tôi đòi nợ chứ

Vị giảng viên xinh đẹp này hoàn toàn bị thuyết phục đối với việc Trình Trục là nhân vật trung tâm trong hầu hết lời bàn tán trên trang Thiếp Ba dạo gần đây.
Cô ấy không chút kinh nghiệm kinh doanh gì, thậm chí Trần Tầm còn khẳng định một người sinh ra trong một gia đình ở nơi nhỏ bé này thật ra tốt nhất là tìm một công việc ổn định để giữ chút thể diện.
Đối với bọn họ mà nói, việc lập nghiệp tồn tại rất nhiều rủi ro.
Cho nên những người bình thường giống như cô ấy luôn chắc chắn với tiền đồ của "Dữu đến chơi".
Trên thực tế, tiền đồ của "Dữu đến chơi" cũng rất khả quan. Nói đúng hơn thì Trình Trục đã đưa hoạt động kinh doanh của "Dữu đến chơi" đến tầm cỡ này, thật ra trong thời gian một năm tiếp theo, mỗi tháng cửa hàng này sẽ không bị lỗ vốn, chắc chắn có lợi nhuận, chỉ là lời nhiều hay ít thôi. Nếu như nói danh tiếng trên mạng của cửa hàng này cao như vậy, sau mấy tháng thì mỗi tháng đã bắt đầu có lời, mà đến cả tiền thuê mặt bằng, tiền nhân viên, tiền điện nước cũng không kiếm được thì thật khó tin.
Trình Trục đã làm nó trở nên nổi tiếng rồi. Hắn chuyển nhượng chỉ là vì để tối đa hóa lợi ích mà thôi! Hắn hoàn toàn không để tâm một chút lợi nhuận sau đó. Có thể nửa năm sau, một tháng mới kiếm được mấy vạn tệ, có ý nghĩa gì chứ? Đó mới là ý đồ của Trình Trục. Đến mức Trần Tầm cũng tin rằng mục trò chơi viết trong bản tin tồn tại lỗ hổng tiền vốn vô cùng lớn.
Đừng quên rằng mỗi lần Trình Trục nói chuyện với cô ấy thì người hắn đều tràn đầy sự uy hiếp.
Cô ấy nhìn ra cậu sinh viên này hoàn toàn không giống sinh viên bình thường, dã tâm của hắn rất lớn, là một chàng trai vô cùng mạnh mẽ. Nếu như nói hắn thật sự chỉ thoả mãn làm một trò chơi rẻ tiền thì cảm thấy không thích hợp với lời nói và cử chỉ hàng ngày của hắn. Cho nên, cô ấy thật sự cho rằng hiện giờ vị sinh viên chủ nợ này đang gặp khó khăn tiền vốn. Trên xe lửa, Trần Tầm nhìn ra ngoài cửa xổ, tâm trạng vẫn còn nặng nề.
Cô ấy chắc chắn sẽ trả lại tiền cho Trình Trục.
Cô ấy còn nhớ những lời Trình Trục nói lúc đó, nếu như không trả tiền thì sẽ cô ấy được hắn bao nuôi trên Thiếp Ba. Không cần phải nói, một sinh viên giảng viên vay 5 vạn tệ, nếu cuộc ghi âm buổi nói chuyện bị phát ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành tin chấn động. Trần Tầm cũng không biết những lời Trình Trục nói ra là thật hay đùa giỡn. Lời này trông có vẻ giễu cợt, nhưng lúc hắn nói ra lại giống như là thật vậy! May thay Trần Tầm không phải loại người thiếu nợ không trả tiền, ngược lại, cô ấy lại chủ động nói trong một tháng sẽ trả lại 4000 này, một xu cũng không thiếu. Điều cô ấy đang nghĩ đến bây giờ là:
"Lúc cậu ta cho mình mượn tiền, chỉ vừa mới khởi chạy mục trò chơi, chắc hẳn còn đang trong giai đoạn thiếu thốn nhiều tiền?"
Cô ấy cũng không nghĩ rằng Trình Trục đặc biệt cho cô ấy mượn tiền trong tình hình đang thiếu thốn tiền bạc, sau đó bắt đầu suy nghĩ miên man cảm thấy bản thân thật lương thiện, vô cùng cảm động. Bởi vì cô ấy ghét việc nghĩ không ra lí do tại sao hắn làm như vậy. Nói đến đây, bản tin trên Thiếp Ba cho thấy rằng lỗ hổng tiền vốn của Trình Trục cực kỳ lớn, nếu không cũng không cần phải bán cửa hàng. Hắn thiếu chắc không phải là mấy mươi vạn mà là mấy trăm vạn! Điều này vô tình cũng khiến một người đang thiếu một khoản nợ như cô ấy thấy áp lực. Cô ấy cảm thấy bản thân cần phải tìm một dịp để nói chuyện với Trình Trục để bày tỏ một chút thái độ của người mắc nợ, đây là phép lịch sự tối tiểu.
Nhưng mà, nếu như Trình Trục thật sự đến đời nợ, muốn cô ấy một lúc trả lại một chút thì cô ấy thật sự không thể moi ra tiền chỉ đành nghĩ cách xoay tiền ở chỗ khác, sau đó cũng chỉ là chạy đông chạy tây, lấy chỗ này đắp chỗ kia mà thôi. Điều này càng khiến Trần Tầm bắt đầu cảm thấy mù mờ. Lại một lần nữa toàn thân cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Hay là nói, cảm thấy bất lực với số phận của bản thân. Do đó bây giờ cô ấy ngồi trên xe lửa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng hành khách hàng trước đang trao đổi về chuyến đi với nhau. Rõ ràng đây là một cuộc nói chuyện rất đơn giản nhưng lại khiến dấy lên trong lòng của cô ấy sự uất ức vô cùng. Cô ấy cũng muốn cùng bạn bè đi du lịch trong kỳ nghỉ.
Cô ấy cũng muốn đi ra ngoài thật nhiều để nhìn ngắm.
Nhưng kết quả lại là cô ấy phải đi mượn tiền của sinh viên trước kỳ nghỉ lễ, bị người mình tin tưởng nhất lừa gạt. Rõ ràng trong nhà chỉ mắc nợ hơn 3 vạn, thì phải còn lại hơn một vạn, nhưng chút tiền này cũng chỉ cho người đàn ông đó đánh bài, và để em trai Trần Khí đi du lịch.
Nếu tiền này cô ấy không trả lại, cả tiền thừa cũng không cần phải trả lại. Cuộc đời cô ấy có vẻ hoàn toàn không tồn tại một người để bản thân dựa vào.
Vừa hay đúng với một câu trên mạng: Tôi nào dám gục ngã, phía sau tôi không có lấy một người. Trong trí tuệ phong độ mang theo một chút nghiêm túc, thích mang mắt kính vàng, mặc phối phong cách OL ở nơi làm việc, chỉnh tề như một cô gái thành thị độc lập, thật sự không sự yếu đuối và bất lực của bản thân sao? Hoàn toàn không phải. Ngược lại, có rất nhiều biểu hiện ra bên ngoài, chẳng qua là để lắp đầy khiếm khuyết bên trong. Giống như cô ấy vậy, thật sự thiếu cảm giác an toàn.
"Mệt thật, thật sự rất mệt, rất muốn đổi một cách sống thoải mái."
Cô ấy tháo mắt kính vàng xuống, suy nghĩ từ tận đáy lòng. Thời gian dần trôi, kỳ nghỉ lễ cũng đã kết thúc rồi. Sau khi tin tức chuyển nhượng " Dữu đến chơi" truyền ra, thực chất có người gửi tin tức đến, nhưng mà hầu hết đều là lời nói nhảm vô dụng. Trong trường đại học khoa học và công nghệ Hàng Châu, chắc chắn không thiếu sinh viên khá giả. Nhưng đang tuổi ăn học, gia đình đồng ý cho bảy chữ số để hắn đi lập nghiệp thì chắc chắn cũng không nhiều. Ngược lại Trình Trục cũng không vội, chủ yếu chính là một người tình nguyện mắc câu.
Đợi sao khi hắn quay về trường, trái lại đám người Đổng Đông vô cùng quan tâm, chạy theo hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Trình Trục rất thẳng thắn đáp:
"Tôi cần dùng tiền vào chỗ khác, và không liên quan đến trò chơi của chúng ta, chính là thừa cơ tăng nhiệt cho dự án trò chơi. Mấy người bạn cùng phòng này của hắn xem ra đều là ngọa long và phụng sồ, nhưng biết phải làm gì khi gặp chuyện lớn, không phải loại đầu óc có vấn đề, ví như Đổng công tử cũng chỉ là có chút ngu xuẩn. "Hóa ra là như vậy, anh Trục, cậu đúng là tên xấu bụng!"
Đổng Đông trêu chọc. Trên thực tế, bây giờ Trình Trục đang rất thiếu tiền.
Cần phải tiếp tục đầu tư và nhà máy ở Quán Vân cho nên bây giờ hắn mới đưa ra một khoản tiền. Kỳ trước cửa tiệm trà sữa bên này cũng tiêu hao một số tiến, nhưng mà lúc mới mở tiệm trà sữa hắn cũng không nghĩ đến phải nơi sinh lợi chính. Đến khi trò chơi bên này cần cụ thể bao nhiêu tiền thì cũng phải xem tình hình cụ thể. Lần đầu tiên QQ tiến vào thị trường nước ngoài cũng cần phải có tiền. Hiện giờ tổng thu nhập hằng tháng của hắn rất cao. Nhưng tại sao lại mỗi một dự án mới làm lại không duy trì được bao lâu, cần thời gian để tích lũy vốn. "Còn may thời gian trước không có bốc đồng đi mua hai chiếc xe để chạy."
Trình Trục có chút vui mừng. "Chạy con xe bảo bối của tớ không ngon sao!"
Đây, có lẽ chính là ma lực bám váy phụ nữ! Vừa kết thúc kỳ nghỉ lễ, Lâm Lộc đã đến trường thì ném chìa khoá xe Land Rover "Discovery" cho hắn rồi. Không cần nói, Trình Trục luôn cảm thấy Land Rover "Discovery" đời đầu luôn đẹp hơn mấy đời sau, nhìn thô bạo hơn một chút. Mấy kiểu thay đổi sau này không còn khí thế này nữa rồi. Hơn nữa Lâm Lộc còn cực kỳ hiểu ý, cô đột nhiên thay đổi nước hoa ô tô trong xe rồi. "Tớ đã nước hoa mùi trung tính, tính cách của mẹ tớ thật sự có chút nữ tính, bà ấy dùng nước hoa mùi rất ngọt."
"Cũng không phải đặc biệt vì cậu thay đổi, là bản thân tớ ngửi cũng cảm thấy ngấy."
Cô còn bổ sung thêm một câu.
Cô nói thẳng thắn không e ngại là bởi vì cô thực sự ngửi thấy ngấy, chỉ là lúc chọn nước hoa mới trong đầu luôn nghĩ : "Trình Trục sẽ thích mùi như thế nào?"
"Tốt tốt, rõ rồi, rõ rồi."
Trình Trục đáp lại. "Đúng rồi, có dịp cậu đến công ty nhà tớ, tớ dẫn cậu đi, tớ cho cậu chọn một nhà thiết kế mà tớ cảm thấy lợi hại nhất."
Lâm Lộc nói. "Được, đợi tớ sau khi tớ quyết định được phong cách tớ muốn, tớ nói với cậu, hay là ngày mai đi."
Hắn gật đầu, trực tiếp quyết định. Chuyện này tương đối gấp gáp, Tinh Quanh Thành có thể tóm được giai đoạn chủ chốt này thực sự là đã đi cửa sau của Thẩm Khanh Ninh. Tiền đó. Nếu như bạn muốn chiếm chút lợi thế về mặt tiền thuê thì thực sự là không đường hoàng rồi.
Có thể sửa sang một chút để miễn việc thuê nhà thì không tệ rồi. Loại tiền thuê cửa hàng độc quyền này không hề rể, đến khi tiến độ thiết kế và tu sửa chậm trễ một ngày thì có thể đều là trong ký ức của hắn, phong cách tu sửa tiệm trà sữa chắc hẳn cần giản lực một chút.
Nếu tôi không nhớ nhầm thì trong năm 2014 có rất nhiều thiết kế tu sửa của cửa hàng nổi tiếng thì sẽ sử dụng diện tích lớn "Thép không rỉ."
"Còn có đá hoa cương."
"Lấy màu trắng làm chủ đạo."
"Thật ra chỉ cần quyết định phong cách ổn thỏa, cũng như quyết định các yếu tố hữu dụng, sau đó lại tìm một nhà thiết kế đủ chuyên nghiệp, không lo không có hiệu quả."
Trình Trục nghĩ thầm. Đến chiều, Trình Trục còn nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Lãng. Hắn ta nói một chút tình hình của Tinh Quang Thành trước, nói đã nghe Ninh Ninh nói rồi, cậu buôn bán trong Tinh Quang Thành của chúng tôi. Do cổ phần của Tinh Quang Thành thuộc về Vương Vũ San cho nên Thẩm Minh Lãng không thể giúp được gì trong quá trình này, hắn ta sẽ không đi tìm Vương Vũ San nhờ vả. Nhưng chuyện đã xong rồi, hắn ta cảm thấy cần phải ra mặt một chút, để thể hiện bản thân vẫn rất quan tâm dự án mới của Trình Trục, hoàn toàn giải thích mấy lời, đây là cách đối nhân xử thế cơ bản và cảm xúc cơ bản nhất.
Ngoài chuyện này ra, Thẩm Minh Lãng cũng không cách nào giải thích tại sao Trình Trục dám mở tiệm trà sữa đối diện Starbuck, hơn nữa còn muốn mở tiệm trà sữa nổi tiếng độc quyền. Phải đánh như thế nào chứ? Nhưng hắn ta nghĩ lại, bản thân mở cái gì lỗ cái đó, Trình Trục làm gì cũng kiếm ra tiền, giống như tôi là người không có tư cách nói với Trình Trục những chuyện này. Cho nên lần này hắn ta cũng không nói nhiều, chỉ là nói cho Trình Trục biết:
"Sau này nếu có chuyện gì cần giúp thì cậu cứ nói với tôi, đừng khách sáo với anh họ này."
"Chắc chắn, chắc chắn rồi."
Trình Trục đáp.
"Đúng rồi! Em họ, anh còn nhìn thấy tin bán cửa hàng của cậu!"
Điều này lại khiến Trình Trục khá bất ngờ, không ngờ tin tức lại truyền đi nhanh hơn bản thân tưởng tượng. Dĩ nhiên, cũng có thể là tên tra nam Thẩm Minh Lãng này đặc biệt thích tiếp xúc với hot girl và nữ sinh viên, cho nên bản thân hắn ta cũng giống những người xung quanh. Trình Trục nhớ lại một chút, trước đây đã từng nói qua với hắn ta, kỳ cuối của cửa tiệm sẽ nặng nhọc, mượn lần này xóa tan suy nghĩ muốn chiếm đoạt của hắn ta.
Ừ, ông chủ Thẩm chính là có khả năng này, có thể gài bẫy chính xác.
Nếu như Trình Trục không coi hắn ta là bạn bè thì hắn ta là đối tượng giết mổ tốt nhất. Danh tiếng của "Dữu đến chơi lớn, thịnh hành, bên trong có nhiều người đẹp, thực sự phù hợp nhu cầu mở tiệm của ông chủ Thẩm rồi. Ngầu lòi và cưa gái là không sai. Mỗi ngày vừa kiếm được tiền vừa chọc ghẹo em gái đây không phải là nghề thần tiên sao! Đới với một số đàn ông mà nói, loại tiệm này có tăng thêm giá trị bên trong của bản thân.
"Em họ, có cần tôi giúp cậu hỏi thử mấy người bạn xung quanh tôi không?"
Thẩm Minh Lãng hỏi. Xung quanh hắn có rất nhiều phú nhị đại. Câu trả lời của Trình Trục là:
"Bạn tốt thì thôi đi, nhưng nếu như gần đây anh đặc biệt thấy người khó chịu thì có thể nói tin tức này cho hắn biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận