Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 626: Đời này của giảng viên toi rồi (2)

quá dễ dàng rồi.
Giống như mấy chữ Trình Trục nói... Tránh được hòa thượng không tránh được chùa!
Có thể bọn họ sẽ không cảm thấy cô ấy đã trưởng thành rồi, không cần chúng tôi nuôi dưỡng cô ấy nữa, đã có thể buông tay.
Bọn họ sẽ cảm thấy đời này cô ấy đều là thiếu bọn họ.
Bọn họ cần sự báo đáp của cô ấy, bọn họ cần sự hiếu thuận của cô ấy, bọn cần tiền của cô ấy, bọn họ cần tài nguyên của cô ấy.
Càng huống hồ em trai của cô ấy còn nhỏ như vậy, nó vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa thành gia lập nghiệp.
Nếu như cô ấy thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với chúng tôi thì cô có thể thử xem!
Đây chính là chuyện Trần Tầm từng lo lắng nhất. Đối với một người bình thường nỗ lực đấu tranh thoát ra từ một nơi nhỏ bé mà nói, có thể có được công việc ổn định trong trường đại học đã rất khó khăn rồi.
Thực tế không như trên mạng, sẽ không phải ai cũng đều là người giàu, sẽ không phải thu nhập hàng tháng hơn 10 ngàn còn được một đám người cười nhạo. Công nhân viên của trường đại học chính quy thành Hàng Châu, tiền lương cũng không xem là tệ, hơn nữa nói ra cũng vẻ vang nữa. Đối với hầu hết những người bình thường mà nói, chắc chắn cũng có thể xem như là công việc tốt khó với tới.
Càng huống hố, tuy rằng lộ trình thăng tiến của giảng viên khá độc nhất, chỉ có mấy tuyến đường như vậy thôi, nhưng mà cũng có thể dùng sáu chữ "tương lai luôn có hy vọng" này để hình dung. Có một số người chính là dùng giảng viên làm điểm bắt đầu, sau đó trở thành lãnh đạo trường học trực quyền, hoặc là thân phận khác. Đây là một sự bắt đầu rất tốt. Cho nên, chính như Trình Trục đã từng nói, Trần Tầm của trước đây rất quý trọng công việc này nhưng cô ấy lại biết rõ nguy hiểm tiềm ẩn ở đâu. Cô ấy luôn sống rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Loại dày về mặt tinh thần này thường là loại đau đớn nhất. Mà những thứ này vẫn chưa chọn được, là sự khởi đầu của bầu trời sụp đổ vốn có.
Cũng chính vì vậy, trước kia Trần Tầm mới thường suy nghĩ:
"Thật muốn thay đổi một cách sống thoải mái."
Nhưng cô ấy vẫn là có một chút quật cường tận trong xương tủy. Có đôi khi, cô ấy thật sự rất giống như một cây cỏ dại ven đường. Cảm nhận hiện giờ của cô ấy có chút giống như sau khi bị lấy đi năm mươi ngàn tệ vậy, và lần đầu tiên cùng Trình Trục ăn cơm, sau đó bị lời nói của hắn đánh tan phòng tuyến, sự kiên cường cố gắng chống đỡ trong lòng ầm ầm sụp đổ. Đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ câu Trình Trục đã nói khi đó: Có một số người không thể nhìn thấy được tương lai thì thường là đã thấy được tương lai. Bằng cách này, Trình Trục nhìn thấy gò má của cô ấy đã bắt đầu tái nhợt đôi chút với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cả người cũng hơi run lên, đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng bỗng chốc hơi ửng đỏ. Đây là phản ứng theo bản năng của cơ thể con người, cô ấy đã kiềm chế hết sức có thể rồi. Trình Trục thở dài, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó xoa lưng của cô ấy. Hắn nhỏ giọng nói với cô ấy:
"Em biết, đối với cô mà nói, công việc ổn định này cũng không thể mang lại cảm giác an toàn."
"Thực ra bao gồm cả em cũng không thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, đúng không?"
Hắn nói. Hắn vốn dĩ muốn nói là em cũng không thể cho cô cảm giác an toàn nhưng lại sợ nói câu này ra lại có hơi quá vạch trần quan hệ tế nhị trước mắt của hai người, cho nên cẩu nam nhân đã chọn nói: Em cũng không thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Cộng thêm hai chữ tuyệt đối, tính chất đã không giống nhau, đối phương cũng có thể chấp nhận điểm này. Trình Trục biết rất rõ, khoảng cách trên tuổi tác, sự cấm kỵ trên thân phận, còn thêm tính đặc biệt của bản thân cô ấy, còn có nguyên nhân khác trên nhiều mặt có thể cho cô ấy cảm giác an toàn mới lạ đó. Có một số vấn đề hai người đều tránh không nói ra. Ví dụ: Bây giờ quan hệ của chúng ta là gì? Giống như vấn đề này vậy, hai người cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói chuyện qua. Cho nên, quan hệ bây giờ của hai người thực sự rất tế nhị. Từ khi bắt đầu "một bên là con nợ lớn, một bên là chủ nợ lớn" chính là trạng thái như vậy. Cho nên, cô ấy không mù mờ với tương lai mới là lạ, trong lòng cô ấy sẽ có cảm giác an toàn, đó mới khác người. Chỉ là ở bên cạnh nhau trong khoảng thời gian này khiến Trần Tầm hết lần này đến lần khác sa vào trong đó. Tỉnh táo sa vào thường là đáng sợ nhất. Đầu óc của bạn rất tỉnh táo, biết rõ bản thân sa vào từng chút một. Đây là điều vô cùng chết người. Cô ấy bị Trình Trục hạ gục rồi, hung hăng hạ gục rồi. Mà dường như bây giờ cô ấy thật sự cảm thấy bản thân có thể đời này không thể rời xa con người này rồi. Nhưng mà, người đàn ông này có thể hoàn toàn không định buông xuôi như vậy. Hắn muốn bỏ đi hai chữ "có thể" này, chính là muốn chiếm hữu cô ấy cả đời.. Càng huống hố, tuy rằng hắn có sự tư lợi trong đầu nhưng đến cuối cùng thực sự cũng là vì tốt cho cô ấy. Khi đã nói đến đây rồi, cô Trần, cô lại bị phá vỡ phòng ngự rồi, vậy thì, em lại nhóm thêm lửa đây! Dĩ nhiên, đây cũng là một vài lời trong lòng của Trình Trục.
"Chính là bởi vì em cảm thấy những thứ này không cách nào cho cô cảm giác an toàn, cho nên hôm nay em mới dẫn cô đến mua nhà, để cô có một ngôi nhà thuộc về mình ở thành Hàng Châu."
"Cô ở thành Hàng Châu làm việc, không chứng tỏ cô có thể hoàn toàn ở lại thành Hàng Châu này, không phải sao?"
"Nhưng mà bây giờ khác rồi."
"Cho dù sau này thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù có một ngày cô thật sự phải rời khỏi trường, chí ít ở thành Hàng Châu cô có một nơi để ở. "Cô có nhà của mình chắc chắn có thể thoải mái rất nhiều. "Em nói đúng chứ?"
Trình Trục cảm thấy giảng viên trong lòng mình càng lúc càng run lên ghê gớm. "Em biết, cô là một người khá bi quan, nghĩ chuyện gì cũng thường nghĩ theo hướng tồi tệ."
"Cô ôm sự không chắc chắn về công việc trong lòng, có thể trong lòng cô cũng có một chút không chắc chắn đối với em."
"Cho nên, suy nghĩ của em rất đơn giản, em sẽ không để cô không có gì cả."
"Em, chính là muốn cho cô cảm giác an toàn, cho cô sức mạnh."
Thật lòng mà nói, người có nhà của riêng mình, hơn nữa còn có nhà trong thành phố lớn như thành Hàng Châu, thực sự có thể giảm buồn phiền rất nhiều, có thể có cảm giác an toàn rất lớn đối với tương lai, có thể sống có sức mạnh nhiều hơn! Bản thân chuyện cho nhà đã rất bá đạo, rất khoa trương rồi, dưới nghệ thuật ăn nói của Trình Trục càng liên quan trực tiếp với sức mạnh và cảm giác an toàn. Thoáng giống như những gì hắn tặng không chỉ là vật chất mà còn có ý nghĩa đặc biệt, thậm chí có sự lãng mạn của riêng nói. "Em biết cô thiếu gì nhất."
Hắn nhỏ giọng nói. "Cho nên, đừng từ chối em."
Trong giọng nói trầm thấp dịu dàng của hắn, toàn thân Trần Tầm run rẩy càng ghê gớm hơn, bắt đầu có tiếng thổn thức rất rõ ràng. Cho dù cô ấy có cố gắng kìm nén thế nào cũng vẫn không cách nào ngăn nó lại được. Trình Trục khẽ vỗ nhẹ vào lưng của cô ấy, giống như dỗ dành trẻ con. Rõ ràng là người phụ nữ thành phố trưởng thành, rõ ràng là giảng viên của đối phương, nhưng bây giờ cô ấy không thể cất thành tiếng, cần phải dựa vào trong lòng của hắn. Nếu như không phải bởi vì bên ngoài còn có mối giới bất động sản có thể Trần Tầm sẽ càng kìm nén cảm xúc bộc phát lúc này của bản thân. Có một số thứ thực sự đã kìm nén trong lòng rất lâu rồi. Cũng chính vì vậy, cô ấy mang theo sự quật cường trong tận xương tủy, đều sẽ nhiều lần suy nghĩ:
"Thật sự muốn thay đổi một cách sống thoải mái."
Nhưng mà, câu tiếp theo của Trình Trục chính là:
"Em biết đối với rất nhiều người mà nói, giá trị của thứ như phòng ốc rất lớn, nhưng mà cô cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, em chỉ muốn sau này cô có thể sống thoải mái một chút."
Từng câu từng câu toàn bộ đều đánh lên trái tim dưới trạng thái hoàn toàn bị mất sự phòng thủ của cô ấy! Tên tội phạm không ấn "chuông cửa" mà phá cửa sổ vào, trực tiếp chiếm núi xưng vương ở đây, đem toàn bộ trái tim của cô ấy biến thành lãnh địa của mình. Chiếm đóng mọi thứ! Chiếm đóng mọi thứ! Trình Trục cúi đầu nhìn trạng thái của cô ấy, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, chỉ cần đòn cuối cùng. Hắn thở dài, nói:
"Thực ra, em chắc chắn cũng có sự ích kỷ của mình."
Trần Tầm nghe xong, quả nhiên rất ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ hoe dưới cặp kính gọng vàng nhìn hắn, nhìn thẳng vào hắn và hỏi:
"Cái gì?"
"Cô thử nghĩ một chút xem, cô đối với công việc không có cảm giác an toàn, đối với em cũng không có cảm giác an toàn tuyệt đối, vậy thì, em đối với cô sao không phải là không có chứ? "Tình hình thực tế của cô phức tạp như vậy, cô thật sự sẽ mãi mãi ở lại thành Hàng Châu sao?"
"Nhưng em không giống, em là người thành Hàng Châu, người nhà em cũng ở thành Hàng Châu, công ty của em cũng đều ở thành Hàng Châu."
"Cho nên sự ích kỷ của em rất đơn giản."
Hắn và Trần Tầm nhìn nhau, sử dụng chiêu sát thương cuối cùng, giọng nói dịu dàng, thái độ lại kiên quyết, khiến cô lại thất thủ một lần nữa:
"Em cứ muốn giữ cô ở lại thành Hàng Châu, em muốn giữ cô lại ở bên cạnh em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận