Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 1068: Thư ký nhỏ Dịch Dịch

Trung Quốc có hiphop mùa đầu tiên vừa lên sóng không bao lâu, trên mạng đã rộn ràng hẳn lên.
Chẳng còn cách nào khác, đám người này vốn chơi rap dưới mặt đất, hiệu ứng chương trình lại quá sức tuyệt vời.
Có một số người đúng là quá sức trừu tượng!
Lúc thử giọng, còn xuất hiện đủ thứ chuyện hề khiến người xem hoa mắt.
Đương nhiên, mùa này quả thực cũng có không ít tuyển thủ thực lực cao cường.
Còn các vị huấn luyện viên cũng đang điên cuồng tung hứng những trò hề nóng bỏng.
So với những show hài chọc cười hay chương trình âm nhạc thông thường bây giờ, năm 2017, Trung Quốc có hiphop đích thực khác biệt.
Ngoài ra, một số kiến thức cơ bản về rap cũng lọt vào tầm mắt công chúng, ví dụ như single rhyme, double rhyme các kiểu.
Không ít cư dân mạng bắt đầu tự phát chơi trò bắt chước, tạo ra độ nóng.
Bên phía Dữu Thú, cũng ăn th­eo trào lưu của chương trình, đưa ra một số hoạt động.
Không ít tổ chức MCN nổi tiếng tr­ên cộng đồng mạng cũng lũ lượt tham gia, bắt đầu nhái lại những điểm nóng của chương trình.
Phải biết rằng, đây mới chỉ là mùa phát sóng đầu tiên thôi đấy!
Trong chốc lát khiến app Kuaishou bên kia có chút đứng ngồi không yên.
Trần Nhất Tiếu cùng Túc Hoa đau đầu một trận, thực sự có chút khó hiểu:
"Trình Trục lại cược thành công?"
Theo những gì bọn họ biết, chương trình tên Trung Quốc có hiphop này, trong chuyện mời tài trợ quả có hơi khó khăn.
Dù có tấm biển vàng là lưu lượng đỉnh cấp, tổ chương trình khi đi tìm tài trợ vẫn rất lận đận.
Trần Nhất Tiếu cùng Túc Hoa lúc biết Trình Trục làm nhà tài trợ chính cho Trung Quốc có hiphop thì trong lòng vẫn tương đối an tâm.
Chương trình này nhìn thôi cũng thấy nhỏ lẻ rồi!
Nói chung, vẫn nên làm nhà tài trợ chính cho mấy chương trình lớn mới đáng tin hơn.
Dù sao lượng khán giả cốt lõi của người ta đã có sẵn ở đó.
Hơn nữa loại chương trình tổng hợp trên Internet thế này, phạm vi tiếp cận khán giả có hạn, trung niên và người lớn tuổi gần như không hứng thú.
Còn như Giọng hát hay , Running Man chẳng hạn thì lại có lượng người xem trung niên lớn tuổi.
"Chỉ có thể nói định vị hiện tại của Dữu Thú chủ yếu là giới trẻ, nên Trình Trục bên kia tạm thời không bận tâm, hắn nuôi dưỡng cho no bụng những nhóm này trước đã, rồi mới tìm cách chiếm những nhóm khác sau."
Túc Hoa và Trần Nhất Tiếu cũng không cho là hắn làm có gì sai.
Có lẽ không làm họ hoang mang thì hơn.
Thậm chí, nội bộ app Kuaishou rất nhanh đã khai thác chiến lược phòng thủ là trở thành nhà tài trợ chính cho Giọng hát hay !
Chương trình này tuy đã qua mấy mùa, độ hot cũng không cao như trước kia nhưng bù lại độ ổn định cao, cả nước đều biết đến, lượng khán giả cốt lõi đủ lớn.
Cùng là chương trình âm nhạc, lấy Giọng hát hay phòng thủ trước Có hiphop thì quá dễ rồi.
Nhưng mà, chương trình âm nhạc dạng rap này, đang có xu hướng bùng nổ!
Quan trọng hơn nữa, nó mang lại hiệu quả quảng cáo quá tốt cho Dữu Thú!
Thậm chí còn có tuyển thủ riêng hát những bài quảng cáo cho Dữu Thú.
Chẳng còn cách nào khác, vất vả lắm mới tìm được nhà đầu tư chịu chi, chuẩn của các chương trình tổng hợp trên Internet lại linh hoạt hơn chút, không có nhiều khuôn sáo để ràng buộc như vậy, vậy thì còn không tranh thủ thời gian liếm láp?
Điều này khiến Trần Nhất Tiếu cùng Túc Hoa có một dự cảm rất bất thường.
Bọn họ nghĩ mãi mà không ra, vì sao mỗi lần Trình Trục cược, đều có thể đoán trúng chính xác đến vậy?
"Con mẹ nó ngươi đừng đến lập nghiệp nữa, con mẹ nó ngươi nên đi làm Thần Bài mới đúng!"
Thời gian trôi đi hai ngày sau.
Trình Trục đang giả bệnh cảm thấy mình sắp khỏi rồi.
"Với cái thể chất này của ta, mà không khỏe lại thì thật là có ma."
"Đến lúc đó a, Lộc Lộc lại bắt đầu lo lắng cho xem."
"Khôi phục khỏe mạnh", Trình Trục đầu tiên đi đến Dữu Thú một chuyến.
Cô trợ lý nhỏ Nhạc Linh Tĩnh tiến bộ rất nhanh, hiện tại có rất nhiều việc lặt vặt và việc nhỏ, cô nàng đều có thể hoàn thành rất tốt.
"Nếu như vị trí thư ký này trong lòng ta không có người khác chọn, thì ta thật sự phải suy nghĩ nghiêm túc đến cô nàng."
Trình Trục trong lòng lóe lên gương ɱặt của tiểu bạch hoa ngây thơ.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu, với gia cảnh của Nhạc Linh Tĩnh thì cũng không thể lâu dài làm thuê ở chỗ hắn, điều đó không thực tế.
Buổi chiều sau khi họp xong Trình Trục liền đi đến Dữu Trà.
Phải nói là sắp gặp được Ninh Ninh, con tim cẩu nam nhân đều có chút hồi hộp.
"Từ từ tiến một bước xem sao."
Hắn nghĩ.
Chỉ thấy hắn gõ gõ cửa phòng Thẩm Khanh Ninh, sau khi nghe thấy giọng nàng liền đẩy cửa đi vào.
Đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, Ninh Ninh ngẩng đầu lên, vừa thấy Trình Trục đến thì nhịp tim trong nháy ɱắt trật đi nửa nhịp, sau đó vô thức mím môi thật chặt.
Ngay sau đó, là khẽ nhíu mày, vẻ lạnh lùng lại càng nồng đậm, tr­ên ɱặt như phủ lớp sương giá.
Hôm nay Thẩm Khanh Ninh mặc bộ đồ công sở kín đáo.
Đôi chân ngọc mê người lại đang quấn lấy tơ đen.
"Trình tổng, có chuyện gì sao?"
Nàng ngước ɱắt hỏi.
Cái giọng điệu này nghe rất xa cách, khác hẳn trước kia.
Trước đây ít nhất là chỉ ở nơi công cộng nàng mới gọi hắn Trình tổng, còn bình thường cho dù là ở công ty thì cũng dùng ngươi để xưng hô.
Nhưng mà cẩu nam nhân lại chẳng biết xấu hổ là gì cả.
"Đến thăm nàng."
Hắn nói thẳng.
Chỉ thấy hắn đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của nàng, cười nói:
"Nghỉ ngơi trong thời gian này thế nào, có thấy thoải mái không?"
Thẩm Khanh Ninh không thèm để ý đến hắn, hai tay gõ phím lách cách trên bàn.
Trình Trục cũng không quan trọng, cứ vậy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng.
Khoảng 3, 4 phút, Ninh Ninh bị hắn nhìn đến nóng hết cả ruột gan, đã vậy còn cảm thấy tim đập nhanh hơn, cảm giác nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên mấy phần.
Nàng nhíu mày, giận dữ lên tiếng:
"Trình tổng nếu không có gì thì xin đừng làm phiền tôi làm việc, tôi có rất nhiều việc, vô cùng bận."
Cô nàng thanh lãnh trực tiếp bắt đầu đuổi người.
Cẩu nam nhân suy nghĩ rồi cố ý thở dài một hơi thật sâu trước ɱặt nàng, sau đó bất đắc dĩ đứng lên.
Sau khi đứng dậy, hắn vẫn cứ vậy sững sờ nhìn nàng, sau đó bày ra vẻ muốn nói gì đó lại thôi.
Cuối cùng, qua mấy giây hắn mới quay người rời khỏi văn phòng của nàng.
Tiếng đóng cửa vang lên, cả người Thẩm Khanh Ninh mới thả lỏng đi đôi chút, có chút chán nản ngồi xuống ghế.
Nàng ngẩng ɱắt liếc nhìn cửa văn phòng, trong lòng vô cùng phức tạp.
Vừa rồi chiêu liên hoàn vuốt ve của Trình Trục không thể nghi ngờ đang dao động tâm tình của nàng, nàng đã có chút bồn chồn.
Sau cái đêm mưa điên cuồng kia, cho dù nàng có muốn né tránh ra sao... thì cả hai chung quy vẫn không trong sạch được nữa!
Trong khoảng thời gian sau đó, mỗi lần gặp mặt Trình Trục đều cảm nhận được Thẩm Khanh Ninh cố gắng giữ khoảng cách hơn trước kia.
Tất cả đều như những gì hắn liệu, chính là cái kiểu diễn biến thường thấy của các cặp nam nữ trót vụng trộm.
Sau một đêm điên cuồng, ai cũng quay về lý trí, sau đó muốn trở về với nhịp sống ban đầu.
Nhưng đã xảy ra rồi, vậy là mối quan hệ của bọn họ đã biến chất!
Đã từng vuốt ve, âu yếɱ nhau rồi, một khi có cơ hội thì sẽ rất dễ dàng lại thân ɱật thêm lần nữa.
Nói đơn giản là rất dễ rơi vào một mối quan hệ dây dưa không rõ ràng.
Vẫn là câu nói đó, những người có kinh nghiệm sống chắc chắn sẽ hiểu.
Hôm nay, Mạnh Dịch Dịch đến Dữu Trà báo cáo.
Hiện tại đang là nghỉ hè, cô nàng theo sự phân phó của Trình Trục, đến Dữu Thú thực tập.
Người dẫn đến sân khấu đưa nàng vào văn phòng của Trình Trục, trên đường đi tiểu bạch hoa ngây thơ cảm thấy rất mới mẻ.
"Đây là lần đầu tiên em đến chỗ làm việc của anh Trình Trục đấy."
Cô nàng nghĩ thầm.
Thực tế là cô và Trình Trục không có nhiều dịp tiếp xúc bên ngoài đời sống cá nhân.
Cô muốn được nhìn lén anh nhiều hơn chút nữa, nhưng lại không có cơ hội.
Cô đi vào trong, thấy ai ai cũng tất bật bận rộn.
Vào trong văn phòng của Trình Trục rồi, cô còn thấy nó to hơn nhà mình nữa.
Trình Trục đang ngồi trên ghế của ông chủ, ngước lên nhìn cô một cái, sau đó mắt liền sáng lên.
Nói sao nhỉ, một cảm giác thân thuộc quen thuộc ập vào ɱặt.
Hôm nay tiểu bạch hoa ngây thơ chuyên ɱua một bộ đồ công sở.
Nửa thân tr­ên là chiếc áo sơ mi tơ tằm màu hồng nhạt, nửa thân d­ưới lại là chiếc váy ngắn màu trắng.
Cô không ɱang tất chân, phối với đôi dép lê màu trắng.
Ở kiếp trước, lúc còn đi làm ở công ty, Dịch Dịch cũng hay ăn mặc theo kiểu phong cách công sở thế này.
Chỉ là bây giờ tuổi tác cô so với kiếp trước còn trẻ hơn, thuộc dạng phiên bản thanh xuân có hạn.
Cô nàng còn chưa đầy 20 tuổi lại có cảm giác rất khác biệt.
Không thể nói là các cô gái trẻ đang cố gồng mình ra vẻ trưởng thành, nói chung là vẫn toát lên được một vẻ đẹp rất riêng.
"Đến rồi."
Trình Trục cười nói.
"Vâng, anh Trình Trục, à không phải! Là Trình tổng."
Dịch Dịch dùng giọng nói mềm mại của mình cười đáp.
Trình Trục vẫy vẫy tay với cô nàng, ra hiệu nàng đi đến bên cạnh mình.
"Hôm nay không tính là đi làm chính thức, muốn gọi thế nào thì gọi, tất nhiên, bắt đầu từ ngày mai thì ở công ty em phải gọi ta là Trình tổng, kể cả là chuyện bí mật chỉ có hai ta thì vẫn cứ gọi vậy."
Hắn dặn dò.
"Vâng."
Dịch Dịch khẽ gật đầu.
Cô nàng cũng không thấy có gì khó chịu cả, ngược lại còn cảm thấy bạn trai của mình là lãnh đạo trực tiếp trong công ty cũng khá kích thích.
"Còn có một chút ta nói trước với ngươi cho rõ, công việc sau này là công việc, sinh hoạt là sinh hoạt."
Hắn nhỏ nhẹ nhắc nhở cô nàng ngây thơ một câu.
Với sự hiểu biết của hắn về cờ vây, đơn giản nói rõ như vậy là đủ rồi.
Từ đó về sau, nàng liền sẽ trong lòng hiểu được, không thể để lộ mối quan hệ bí mật của bọn họ ở công ty.
Mà miệng của nàng luôn luôn rất kín, sẽ không nói linh tinh.
"Ừm."
Mạnh Dịch Dịch lại lần nữa lên tiếng, khẽ gật đầu một cái.
Nói xong những điều này, Trình Trục mới đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
"Bộ quần áo này là đặc biệt mua cho việc thực tập?"
Hắn hỏi.
"Đúng, ta sợ quần áo thường ngày của ta, mặc đến công ty thì không được lịch sự."
Nàng nhẹ giọng trả lời.
Dịch Dịch vẫn là lần đầu tiên mặc loại quần áo này, nàng sợ Trình Trục cảm thấy không đẹp.
Bởi vì trong ấn tượng của nàng, hình như Trình Trục ca ca thích nàng trông thanh thuần hơn một chút.
Nào ngờ trang phục hôm nay của nàng lại khơi gợi rất nhiều ký ức kiếp trước của gã cẩu nam nhân này.
Dịch Dịch rất nghe lời, mọi mặt đều rất nghe lời.
Nàng luôn trưng ra một khuôn mặt thanh thuần đến cực hạn, cùng với một đôi mắt to vô cùng ngây thơ trong sáng, để hắn làm bất cứ chuyện gì.
Kiếp trước có lúc còn để nàng ở dưới gầm bàn trong văn phòng ăn uống no nê xong, rồi đi trực tiếp bán hàng ngay.
Tiểu bạch hoa này biết Trình tổng sẽ xem trực tiếp, sẽ còn trong phòng trực tiếp so với ngày thường càng uống nhiều nước, sau đó nói một câu:
"Hôm nay cổ họng có chút nghẹn nghẹn."
Vừa nghĩ đến đây, Trình Trục giơ bàn tay to của mình lên.
"Bộp."
Hắn nhẹ nhàng vỗ lên váy của cô nàng thanh thuần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận