Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 207: Cô gọi tôi là gì?

Trong phòng khách sạn, cuộc trò chuyện giữa Trình Trục và Lưu Giai Ni khiến cho Diệp Tử ở bên cạnh cảm thấy nghi ngờ.
Trong phút chốc cô có hơi mơ hồ. Ông chủ nói bản thân mười tám tuổi, không phải là đang chơi chữ với cô đó chứ?
Suy cho cùng, dù nhìn từ góc độ nào chăng nữa thì Diệp Tử cũng đã được xem là một nửa kiểm phẩm viên, Cô ấy đã thử qua, trong lòng hiểu rất rõ.
Cô chỉ có một vài khuyết điểm thôi.
Vẫn luôn bộc lộ năng lực bẩm sinh của mình.
Chỉ là không ngờ người lai hai dòng máu Trung Pháp Lưu Giai Ni này lại không một chút thu liễm khi cô nhắc nhở, còn ngược lại.
Điều này khiến cô cảm thấy tình hình trước mắt của Lưu Giai Ni hệt như cô lúc ban đầu. Thấy Trình Trục đẹp trai, lại còn có khuôn mặt dịu dàng, nên nghĩ có thể trêu chọc hắn bằng giọng điệu của một chị gái "hư hỏng". Tám phần là Lưu Giai Ni cảm thấy chàng sinh viên này rất dễ chơi. Chẳng qua sau khi Trình Trục nghe cô trả lời, cũng không coi thường cô, chỉ cười nói:
"Chuyện lớn như vậy sao cô không nói sớm."
Chỉ một câu đáp trả đơn giản đã chọc cho Lưu Giai Ni bật cười. "Sếp nhỏ, không ngờ anh lại còn biết đùa vui như vậy."
Cô ta mỉm cười nói với Trình Trục. "Như nhau, như nhau thôi."
Trình Trục Đáp. Hắn không thích cách gọi là "sếp nhỏ", nhưng hắn cũng không muốn so đo tính toán với cô ta, sau này không chừng sẽ có cơ hội tính sổ. Lại nói, rõ ràng cô ta là người Trung Quốc, nhưng vì là con lai, khuôn mặt có phần khác so với con gái Trung Quốc. Vậy nên khi cô ta chơi trò chơi văn tự, nó cũng sẽ thú vị hơn.
Nhưng thành thật mà nói, mỗi người đều có gu thẩm mỹ riêng. Như này thì có hơi quá. Trình Trục cảm thấy người giống như Diệp Tử khá là tốt rồi. Giống như Lâm Lộc thì là hoàn mỹ, còn Lưu Giai Ni... Cô ấy cao, chắc chắn phải hơn 1 mét 7, khoảng 1 mét 72. Cùng với dáng người thon thả, không quá mức mập mạp. Nếu cô ta chỉ cao 1 mét 6, có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối về trang phục. Dĩ nhiên, khi Trình Trục giới thiệu tuổi tác của mình, cũng không có ý khác. "Tôi là người vừa ngại ngùng vừa mắc chứng sợ xã hội, sao có thể không lựa lời như vậy."
Hắn thầm nghĩ. Mọi người trò chuyện qua loa vài câu, sau đó Marielle mặc một bộ đồ nữ tu bước ra khỏi nhà vệ sinh. Không cần nói, người nước ngoài mặc trang phục này lập tức có cảm giác rất ổn! "Oa woa!"
Lưu Giai Ni nhìn bạn gái mình, thốt lên một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc. Marielle không còn vẻ phóng khoáng quyến rũ như xưa, mà ngược lại giờ lại mang dáng vẻ đoan trang, thuần khiết. Có cảm tình với bộ cosplay nữ tu này rồi đúng không? Trình Trục cực kì nghi ngờ, nếu hắn và Diệp Tử không có ở hiện trường, nơi này nhất định sẽ có một kịch hay. "Chụp thử xem."
Trình Trục nói với Diệp Tử. Diệp Tử bây giờ đã là một nhiếp ảnh gia QQ chuyên nghiệp. Trình Trục nhìn Marielle đang cực kỳ hợp tác, trong lòng thầm nghĩ:
"Khi đến lúc, tôi có thể thay đổi một số trang phục trên cửa hàng Taobao. Có một vài kiểu dáng khi mặc ở bên ngoài lại đem tới một mùi vị khác."
Rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn và Lưu Giai Ni đứng ở một bên vừa xem bọn họ chụp ảnh, vừa trò chuyện. "Tôi nghe Diệp Tử nói cô vừa là quản lý thương hiệu, đồng thời cũng là nhà thiết kế thời trang?"
Trình Trục gợi đề tài. Thời buổi ngày, cửa hàng trang phục dành cho các ngôi sao trên internet xuất hiện ngày càng nhiều, đặc biệt là thời trang cho nữ. Rất nhiều nữ blogger dựa vào việc bán quần áo để kiếm tiền từ lưu lượng truy cập vào họ. Đối với người ngoài, bọn họ đều tự xưng mình là "quản lý thương hiệu". Bạn nói bọn họ giả tạo, đúng là có một chút. Nhưng trên thực tế, một số cải tiến về từ vựng lại giúp bọn họ thu hút thêm nhiều fans. Sau khi nghe Trình Trục nói, Lưu Giai Ni hơi gật đầu, nói:
"Tôi thiết kế quần áo cũng thiên về sexy, tuy vậy vẫn có sự khác biệt so với loại quần áo đơn giản của các anh."
Thông qua giọng nói và vẻ mặt của cô ta, Trình Trục có thể thấy cô ta khá coi thường việc thiết kế nội y QQ. Có lẽ với cô ta, những bộ trang phục này chỉ là tạm được. Lấy đồng phục của nữ tu hiện nay làm ví dụ, nó chẳng khác gì đồng phục của một nữ tu bình thường... được đơn giản hóa. Chính là giữ lại vài điểm cốt lõi, có thể bỏ bớt vải chỗ nào thì bỏ. Các nhà thiết kế độc lập luôn có niềm tự hào của riêng mình và Trình Trục có thể hiểu được điều đó. Dù quần áo của cô ta không bán được, độ tiếp nhận trong thị trường không cao thì cũng không ảnh hưởng tới sự kiêu ngạo của cô ta. Sau khi hai người trò chuyện thêm vài câu, Diệp Tử đã chụp vài bức ảnh, đi tới đưa cho Trình Trục xem. Sau khi nhìn vài lần, hắn gật đầu:
"Được rồi, rất ăn ảnh."
"Đó là đương nhiên, cô ấy trước kia cũng là người mẫu trong tiệm tôi. Yêu cầu của tôi rất cao."
Lưu Giai Ni tỏ vẻ dĩ nhiên nói. Trình Trục nhìn cô, cảm thấy hai người bọn họ không mấy khác biệt. Đều là hóa thành "chủ công", thu nhận người mẫu về dưới trướng quản lý. Người cùng ngành cả. "Sắp xếp thời gian quay chụp cho tốt."
Trình Trục nói. "Vậy được, bây giờ tôi có chút việc, tôi đi trước đây. Diệp Tử, cô có thể nói cho bọn họ biết chuyện mấy ngày nay."
"Vâng ông chủ."
Sau khi chào tạm biệt ba cô gái, Trình Trục vội vàng rời khỏi phòng khách sạn. Sau khi hắn rời đi, Lưu Giai Ni bèn đặt mông ngồi lên sô pha, dáng ngồi cực kì mất lịch sự. "Diệp Tử, sếp nhỏ của cô rất đẹp trai, dung mạo đúng kiểu tôi thích, trông rất hư hỏng."
Lưu Giai Ni nói với cô. "Hắn nhất định không thích."
"Đừng gọi hắn là sếp nhỏ."
Diệp Tử cau mày, hai người khá quen thuộc, nên cô trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng mà bổ sung thêm. "Nha nha nha!"
Lưu Giai Ni phát ra những âm thanh đầy ẩn ý. Diệp Tử không để ý tới cô ta, ngồi xổm xuống mở vali mà mình đem tới. Bên trong vali là một đống sản phẩm QQ chưa ra mắt thị trường. Bởi vì ban nãy chỉ là chụp thử, nên cô chỉ tùy ý lấy hai bộ bên trong ra, chính là bộ nữ tu sĩ và bộ bò sữa. Giờ phút này, Lưu Giai Ni nhìn thấy một cái vali rực rỡ muôn màu thì có chút hứng thú. Diệp Tử ném nó lên trên giường:
"Bây giờ chúng ta thương lượng, ấn định thời gian chụp cho từng loại phong cách, cố gắng hoàn thành việc quay chụp trong vòng năm ngày."
Diệp Tử đưa mắt dò xét. Cô gái lai này cầm lấy vài món đồ nhìn ngắm, cảm thấy cũng chỉ có như vậy. Sau khi xem xong bèn tùy ý để nó xuống. Diệp Tử ở một bên vừa nhìn đã biết bệnh nghề nghiệp của Lưu Giai Ni kiêu ngạo lại tái phát. Cho đến khi cô ấy nhặt được chiếc áo len hở lưng cổ lọ màu xám đó! Cô ta lật qua lật lại nhìn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Có lẽ Lưu Giai Ni không phải một nhà thiết kế cao cấp, nhưng ít nhất cô ta là một nhà thiết kế có mắt nhìn. Cô ta có thể nhìn ra sản phẩm thoạt nhìn bình thường này kỳ thực lại có rất nhiều chi tiết đỉnh! Nơi nào nên chật, nơi nào nên rộng thùng thình đều có hết trong thiết kế. Dĩ nhiên, loại quần áo này phải mặc vào mới có thể nhìn ra nhiều điều thú vị.
Cô ta bắt đầu dùng tiếng Pháp nói với Marielle, bảo cô ấy mặc thử một chút. Diệp Tử đứng một bên, cũng không có ý định tiếp tục nhắc nhở thời gian quay chụp. Cô không cảm thấy bây giờ đang trì hoãn thời gian, thậm chí cô còn rất mong chờ phản ứng tiếp theo của Lưu Giai Ni. Sản phẩm của Kiên trì ghé thăm tuy rất hot trên mạng, nhưng Lưu Giai Ni chưa từng nhìn thấy hình ảnh của nó. Thuật ngữ Phòng kén thông tin sẽ rất phổ biến trong vài năm tới, trong thời đại dựa vào dữ liệu lớn để đẩy thông tin. Nhiều người đang ở trong Phòng kén thông tin mà lại không biết. Những gì bạn nhìn thấy đều được đẩy tới do dữ liệu thông tin lớn. Nhưng nhìn từ góc độ nào đó thì đây cũng là một sự hạn chế. Giống như Lưu Giai Ni, cô ta chỉ tập trung vào giới thời trang.
Kiên trì ghé thăm đã vào trong vòng, nói thế nào nhỉ, xem như là... vòng phúc lợi vậy? Tình hình về Phòng kén thông tin 14 năm sau nhất định sẽ không còn nghiêm trọng như vậy. Nội dung trong bình luận cũng không giống nhau. Có người phát hiện ra, cùng một khu bình luận, đàn ông mở ra có thể thấy nội dung bình luận, mà phụ nữ mở ra cũng nhìn thấy. Nhưng 14 năm trước nhất định Phòng kén thông tin đã tồn tại. Cũng có thể nói, do bản tính của bạn, mà chính bạn sẽ tự thiết kế cho mình một Phòng kén thông tin.
Giờ phút này, vì Trình Trục không có ở đây, Marielle cũng không thèm đi vào nhà vệ sinh, trực tiếp thay đồ tại chỗ. Lúc cô ấy thay đồ, Lưu Giai Ni quỳ bò trên giường, tiếp tục lật xem sản phẩm QQ đang hot của Kiên trì ghé thăm. Nhìn từ một góc, tư thế nằm bò của cô ta như vậy thật quyến rũ. Bất đồng về chủng tộc, độ chắc khỏe của da thịt cũng có sự khác biệt. Người phương Tây khó có thể cho ta cảm giác mềm mại, mà ngược lại da thịt luôn săn chắc. Lưu Giai Ni là con lai, nên dù có nằm trên giường cũng rất "đồ sộ", không hề có cảm giác bị "trùng xuống", vẫn có thể giữ được.
Rất nhanh, cô ta đã dùng hai ngón tay mình nắm lấy bộ trang phục nhện đen, nhẹ nhàng xách lên.
"Còn có Spider Man?"
Cô ta ngây ngốc hỏi. Lúc không mặc bộ trang phục này nhìn rất chật, khiến cho người ta có cảm giác không thể mặc vừa. Sự khác biệt về màu xám khiến cho sự kinh ngạc trong mắt cô ta ngày càng sâu. Cô ta giơ tay kéo nó ra rồi quan sát hoa văn hình tam giác ngược màu đen trên nó. Cô ta cực kì muốn nhìn hiệu quả khi mặc bộ trang phục này lên người!
"Mưu mô! Ngôn ngữ thiết kế này đều quá mưu mô!"
Cô đi vòng quanh Mariel đang mặc chiếc áo hở lưng màu xám và ngạc nhiên nói. Đường xẻ phía sau của chiếc áo len này thực sự khác với chiếc váy hở lưng thông thường. Bộ trang phục bó sát người, phía sau lưng lại rộng thùng thình. Nhưng nó lại có hiệu quả "tỳ bà che nửa mặt".
Điều đáng mừng là mấy trang phục này không hề có vẻ rườm rà, mà lại rất hoàn thiện. "Hơn nữa chiếc áo len này cần có cổ cao, nếu không cảm giác cũng sẽ bị giảm sút nghiêm trọng. Hoa văn cũng được may rất khéo, có thể cảm nhận được độ cong" Sau đó, Marielle thay qua bộ trang phục người nhện màu đen, càng trực tiếp làm nổi bật đường cong ở eo cô ấy. "Những kẻ sọc này cũng có sự khác biệt về màu sắc cũng như độ bóng độc đáo của da. Kỳ thực chúng sẽ không đánh sâu vào thị giác như vậy, cũng sẽ không làm nổi bật được dáng người phụ nữ."
Lưu Giai Ni không khỏi tấm tắc khen. "Hai bộ này đều là hàng chính hãng của cửa hàng các cô sao?"
Cô ta hỏi. "Nếu không thì sao?"
Diệp Tử trả lời. Nó tỏa sáng rực rỡ, Lưu Giai Ni cảm thấy như mình đã gặp được một người tri kỷ. "Diệp Tử, nhà thiết kế của cửa hàng các cô quá lợi hại! Tôi thậm chí còn cảm thấy hắn là một thiên tài!"
Mắt cô ta sáng rực khi nói. Đây là người mà cô ta có thể ngồi xuống giao lưu, thảo luận, thậm chí còn có thể học hỏi! "Diệp Tử, cô có thể dẫn tôi đi gặp người đó chút không?"
Cô ta hiếm khi tỏ thái độ như vậy trước mặt Diệp Tử. Vẻ mặt nghiêm túc. Diệp Tử nhìn cô ta, cảm thấy rất thoải mái. Cô cười nói:
"Không phải ban nãy cô đã gặp rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận