Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 528: Đi ăn thịt nướng cùng Giảng viên (1)

Trần Tầm nhìn những chiếc bánh ngọt được bày ở trong quầy, những chiếc bánh này rất khó mua ở Hàng Châu 15 năm trở lại đây.
Chỉ những cửa hàng kinh doanh lâu đời mới còn làm và bán những loại bánh này.
Những năm gần đây, sau khi phong trào phục cổ thổi lên, rất nhiều cửa hàng bánh ngọt sẽ tự mình chủ động đẩy ra những dòng bánh này, người mua càng nhiều vô số kể.
Đương nhiên, đến lúc đó chắc chắn nguyên liệu sẽ càng tốt hơn, vị kem cũng sẽ càng tinh tế hơn, thực ra hương vị đã không còn giống với lúc còn bé.
Trong mấy năm gần đây, đừng nói là thương gia, cho dù là một số chương trình tạp kỹ cũng đều dựa vào hai chữ "hoài niệm" hút mắt, dựa vào hai chữ "hoài niệm" này để kiếm tiền.
Có lẽ, đây là tâm lý bình thường của những người khi nhỏ không có tiền bây giờ lớn lên có chút tiền lại muốn tìm lại cảm giác lúc nhỏ ấy. Trần Tầm nhìn những chiếc bánh kem nhỏ trang trí những bông hoa nhỏ , có vài phần thất thần. Khi cô còn bé, trước khi em trai ra đời, cô vẫn luôn cho rằng nhà cô không tổ chức sinh nhật nên cô không được mua bánh kem.
Cô thường hâm mộ bạn học cùng các bạn hàng xóm bên cạnh, đặc biệt là có vài người còn mời cô tham gia tiệc sinh nhật. Bánh kem cực kỳ đẹp, nhìn vô cùng mê người, vào miệng cũng vô cùng thơm ngọt.
Đôi khi, cô còn nghe mấy bạn nhỏ khác nói với mấy bạn nhỏ đang tổ chức sinh nhật:
"Chờ sinh nhật tôi, tôi cũng mời cậu tới nhà tôi ăn bánh kem!"
Mỗi khi như vậy, nội tâm nho nhỏ của Trần Tầm lại nhấc lên một chút gợn sóng. Sau khi em trai sinh ra, trong nhà sẽ bắt đầu tổ chức sinh nhật cho cậu . Bánh kem đều là ba mua, chỉ mua loại bánh kem hoa nho nhỏ này.
Thỉnh thoảng em trai còn khóc nháo, ghét bỏ bánh kem quá nhỏ. Nhưng dựa theo cách nói của ba, chính là đàn ông ghét nhất ăn đồ ngọt, ông bà cũng lớn tuổi cũng không thể ăn. Cậu chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi, một mình cậu ăn một cái bánh kem nhỏ như vậy là đủ rồi! Lúc đó, em trai tuổi cũng nhỏ, đặc biệt tham ăn, hơn nữa không biết chia sẻ. Mỗi lần hắn thổi xong nến sẽ nhanh chóng ăn sạch bánh kem, ăn xong còn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Qua vài năm nữa, em trai lại lớn hơn một chút, bắt đầu hiểu chuyện một chút, sẽ nghĩ đến chia cho chị gái ăn một chút, chia sẻ niềm vui khi cùng nhau đón sinh nhật. Nhưng khi đó Trần Tầm đã không còn nhỏ tuổi, cô đã không còn thèm bánh ngọt như trước nữa. Huống chi, đây cũng không phải là bánh sinh nhật của cô.
Lúc mới tới Hàng Châu, Trần Tầm cũng chưa từng có thói quen đón sinh nhật. Với cô mà nói, đây chỉ là một ngày bình thường, thậm chí là một ngày khiến người ta muốn cố ý lảng tránh. Cho đến một lần cô đi ngang qua một cửa hàng đã có tuổi đời trên mười năm bên đường, sau khi nhìn thấy chiếc bánh ga tô kiểu cũ này, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên ý muốn muốn mua ăn thử. Cô vẫn không quen đón sinh nhật, cũng không nghĩ tới đón sinh nhật. Có lẽ cô chỉ muốn mua cho cô gái nhỏ trong lòng, cô gái nhỏ từng khát khao được mua tặng bánh kem trong ngày sinh nhật. !
Chúc "Tôi", sinh nhật vui vẻ. Rạng sáng ngày 2 tháng 1, trên ghế sa lon trong ký túc xã của công nhân viên chức, Trần Tầm mở hộp bánh kem trong suốt ra. Theo như thường lệ của một bữa tiệc sinh nhật, cô cũng đốt nến rồi thổi nến, nhưng không ước nguyện.
Bởi vì nhiều năm trước, khi sinh nhật "cô gái nhỏ" Trần Tầm không có bánh kem, càng không có ước nguyện khi thổi nến. Nhưng mà vì hôm đó là ngày sinh nhật, cô vẫn sẽ thầm ước một điều gì đó trong lòng, trẻ con mà nên luôn khát khao có một cuộc sống tốt hơn cùng những điều ước nhỏ nhặt. Cũng bởi vì thế nên khi lớn lê mỗi lần cô đều chỉ đốt nến sinh nhật, sau đó qua mười giây đồng hồ, liền thổi tắt ánh lửa. Sở dĩ cô làm những việc này vào lúc sáng sớm sinh nhật là vì sau khi hoàn thành những quy trình này, cô sẽ coi ngày 2 tháng 1 như một ngày bình thường. Nhưng hôm nay, cô nhìn bánh kem, lại chậm chạp không cắm nến. Cách một hồi lâu, cô gái thành thị nhẹ đeo kính mắt gọng vàng khẽ thở dài. "Làm người quả nhiên sẽ càng ngày càng tham lam, trong lòng sẽ có càng ngày càng nhiều kỳ vọng."
Cô thầm nghĩ. Trần Tầm cảm thấy Trình Trục hẳn không biết hôm nay là sinh nhật của cô, bởi vì cô cũng chưa từng nhắc tới. Quả thật trong lòng cô cũng không có sắp xếp, không nghĩ tới chuyện tổ chức sinh nhật với hắn. Nhưng lòng người luôn rất mâu thuẫn, cũng rất phức tạp. Trong lòng cô vẫn có một chút mong đợi nho nhỏ. Mong đợi này, gọi là ! vạn nhất thì sao? Mà có một câu nói rất hay:
"Người một khi có chờ mong, cũng sẽ có phiền não."
Trên thực tế, đương nhiên Trình Trục biết hôm nay là sinh nhật của cô. Sinh nhật của một người, quá dễ tìm hiểu. Lấy Trần Tầm làm ví dụ, số WeChat cuối cùng của cô là 0102. Chuyện này rất bình thường, rất nhiều người đều có thói quen biên soạn như vậy. Còn nữa, ban khoa học chính là nhóm WeChat của mình, cũng có nhóm C P lớp. Bởi vì trong thời đại này, người thường xuyên sử dụng QQ vẫn rất nhiều, không giống về sau, người biến thành dùng Wechat hàng ngày càng nhiều.
Trên QQ có tư liệu, trên tài liệu QQ của Trần Tầm cũng là ngày 2 tháng 1. Cho nên, rạng sáng hắn cầm điện thoại di động lên, gửi đi WeChat. "Ngủ chưa?"
Hắn hỏi. Sau khi Trần Tầm nhận được WeChat, hai mắt kính gọng vàng đã có một tia ánh sáng. "Còn chưa."
Cô trả lời ngay.
"Hôm nay muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Trình Trục cố ý hỏi như vậy. "Ừ."
Cô chỉ đáp trả như vậy. Cẩu nam nhân cầm di động, lẩm bẩm:
"Ha ha! Sao mọi người đều giống Lâm Lộc, ngày sinh nhật của ai cũng cố ý không nói cho tôi biết đúng không!"
Tốt tốt tốt! Nữ nhân các cô đều như vậy! Làm khó đàn ông của bọn tôi đúng không? Chỉ tiếc, không làm khó được tôi! Hắn bắt đầu đánh chữ:
"Ngày mai cô có thời gian không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận