Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 489: Hôn nhau có gì lạ? (2)

Lâm Lộc trả lời tin nhắn xong đừng dậy nói:
"Đi thôi, chúng ta đi lên phía trước xem thử."
"Được."
Trình Trục nói.
Nhưng mà, bây giờ hai người không nắm tay nhau.
Chỉ thấy Lâm Lộc nhảy đến bên trái Trình Trục vị trí căng phồng lên cũng vì vậy mà tạo nên chút sóng dữ.
Cô ấy giơ tay phải của mình lên nói:
"Bàn tay này chưa ấm."
Hôm nay Trình Trục có hơi bất lực với cô ấy, hết cách đành dùng tay trái của mình nắm lấy tay phải của cô ấy, sau đó lại nhét vào trong túi áo phao lông vũ của mình.
Bọn họ đi về phía trước chưa được mấy bước, hắn đã cảm thấy Lâm Lộc hơi dựa người vào mình, sau đó dùng giọng nói rất khẽ nói:
"Trình Trục, bên đó có người đang hôn nhau!"
Hắn nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên có người đang hôn nhau dưới góc tối. Nói đúng hơn là hai tay của người nam đang đặt lên mông của người nữ. Ra sức nhào nắn! Lâm Lộc vốn không nhìn rõ, lúc này bất giác đỏ mặt vội vàng quay mặt đi. "Hôn nhau lạ đến vậy sao? Cô chưa bao giờ nhìn thấy trong trường hả?"
Trình Trục hỏi. "Hả? Trong trường!"
Lâm Lộc kinh ngạc, sau đó phản ứng lại:
"Cậu là đang nói buổi tối bên hồ nhân tạo?"
Cô ấy cũng có nghe nói rằng buổi tối bên hồ nhân tạo có rất nhiều cặp đôi yêu nhau, rất nhiều người núp vào góc tối để hôn nhau. "Đúng rồi."
Trình Trục khẽ gật đầu. Lâm Lộc với tư duy khá nhanh nhạy đột nhiên nói một câu:
"Nói! Cậu có hôn ai bao giờ chưa?"
"Hả? Còn bắt đầu hỏi ngược lại tôi!"
Trình Trục nghiêng đầu nhìn cô ấy. "Ồ, Ninh Ninh đã từng nói với tôi rằng đàn ông không trả lời ngay câu hỏi vậy là có vấn đề! Chắc chắn là cậu có vấn đề!"
Lâm Lộc nói. Trong lòng Trình Trục:
"Ừ!"
Dĩ nhiên là có rồi, chính là hôn Ninh Ninh của cô đó. Lâm Lộc nhìn hắn, rất thẳng thắn nói:
"Trình Trục, thực ra tôi có tìm Giang Vãn Châu để lén nghe ngóng lịch sử của cậu."
"Cô ghê gớm thật, còn đi nghe ngóng về tôi."
Trình Trục giả vờ bản thân mới biết chuyện này. Nếu không thì không phải là bán rẻ tiểu Giang tổng rồi sao? "Dường như cậu không thích bạn gái trước đây của cậu lắm."
Lâm Lộc nói. "Cậu ta không phải không thích lắm mà là rất không thích."
Trình Trục nghe xong, bất giác mỉm cười. Sự căm ghét của Giang Vãn Châu đối với Lý Hân Duyệt là vô cùng lớn. "Nếu như bọn con trai các cậu muốn nói yêu đương, có phải cũng có sẽ chút để ý cách nhìn của anh em bên cạnh mình không?"
Lâm Lộc hỏi. "Có một số người chắc chắn sẽ hơi như vậy."
Trình Trục nói. Nói một cách chính xác, rất nhiều cái gọi là tình yêu của thời thanh xuân đều là bị người bên cạnh phá hoại. Lâm Lộc nghe xong lại có chút đắc ý trong lòng. "Dù sao tôi và tiểu Giang tổng cũng rất tốt."
Cô ấy suy nghĩ vô cùng huênh hoang:
"Cậu ta còn nghĩ cậu không xứng với tôi! He he!"
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong công viên, kết quả càng đi càng tối. Ở giữa công viên có một cái ao nhỏ nhân tạo, đèn ở bên ao dường như đều đã hư rồi, cũng không đến sửa chữa. Bởi vì trời quá lạnh nên trên mặt hồ đã có một vài chỗ đóng băng. Mắt Lâm Lộc sắc bén lại nhìn thấy bên đó có người đang ôm nhau. "Hình như chưa hôn, a, sắp hôn rồi!"
Lâm Lộc nói. "Chậc, sao còn bị đẩy ra chứ."
Trình Trục cũng tham gia vào đám đông. Xem ra hai người này còn ở giai đoạn giả vờ xấu hổ. Điều khiến người ta bất ngờ chính là sau khi bên nữ đẩy bên nam ra, lại nhanh chóng bước đi, người nam lại đuổi theo phía sau. "Chuyện gì thế này?"
Lâm Lộc nhìn đến ngu người. "Tò mò như vậy sao, vậy đuổi theo xem thử không?"
Trình Trục trêu cô ấy. "Điên hả, vậy thì xấu hổ lắm."
Lâm Lộc không vui nói.
"Cô còn biết xấu hổ? Tôi thấy cô tối nay luôn tìm kiếm người khắp công viên, xem thử có người đang hôn nhau không, cứ đi mãi không ngừng."
"Cậu nói xạo! Tôi không có!"
"Có, mắt cô phát sáng rồi."
"Chú ý thái độ nói chuyện với đàn chị của cậu đó!"
Lâm Lộc trừng mắt nhìn hắn nói:
"Nói tôi như thể là kẻ háo sắc vậy, hơn nữa hôn nhau có gì kỳ lạ, không phải chỉ là môi chạm môi, cử động môi một chút."
Lời bình của người mới vẫn còn nụ hôn đầu. "Vậy sao?"
Xung quanh không bóng người, Trình Trục cúi đầu nhìn vào mắt cô ấy nói. Nửa khuôn mặt nhỏ của Lâm Lộc đều bị bao vây trong khăn quàng cổ màu đen, bởi vì Trình Trục cao hơn cô ấy rất nhiều nên lúc cô ấy ngẩng đầu nhìn hắn, chiếc mũ Giáng sinh to lớn trên đầu rất tự nhiên rơi ra phía sau.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm mặt, tim cô ấy đã bắt đầu đập nhanh, cơ thể nóng bừng rồi. Bàn tay nhỏ đặt trong túi áo phao lông vũ của Trình Trục vô thức nắm chặt bàn tay lớn của hắn. Không phải cậu ta sắp hôn mình chứ! Hô hô!
"Cô căng thẳng cái gì?"
Hắn cười.
"Tôi không có!"
Lâm Lộc mới ý thức được hắn hoàn không muốn hôn lại còn cố ý trêu cô ấy. Cô gái trẻ tức đến giơ tay còn lại lên muốn đánh người. Kết quả, bàn tay nhỏ đó cũng bị Trình Trục bắt lấy, sau đó nhét vào túi còn lại của áo phao lông vũ. Sau đây thì hay rồi, hai tay của Lâm Lộc đều nhét trong túi áo của hắn. Khoảng cách hai người mặt đối mặt chỉ cách một nửa khuỷu tay. Tiếp theo đó, Trình Trục chỉ làm một động tác đã khiến cho bé Lộc cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, toàn thân bỗng chốc cứng đơ. Chỉ thấy sau khi Trình Trục nhét tay còn lại của cô ấy vào túi áo của mình, bàn tay lớn của hắn lại không đút trong túi mà hơi nhấc tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận