Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 488: Hôn nhau có gì lạ? (1)

"Phù! Ấm rồi!"
Bàn tay nhỏ bị lạnh cóng của Lâm Lộc bị Trình Trục nắm đi.
Nhưng chắc chắn hắn cũng không thể nào nắm đôi tay nhỏ lạnh buốt của cô ấy đi dạo, vậy thì con mẹ nó quá kỳ lạ rồi.
Cho nên, hắn bỏ tay phải của Lâm Lộc vào trong túi áo khoác của mình.
Đúng vậy, rõ ràng áo khoác có túi có thể làm ấm.
Thậm chí, thực ra Lâm Lộc còn bỏ một đôi găng tay trong túi.
Thiếu nữ đặc biệt sợ lạnh này luôn trang bị rất kỹ càng trong ngày đông rét mướt.
Mà thực tế, lúc cô ấy cầm đồ sưởi ấm Trình Trục đã nhìn thấy có găng tay trong túi rồi.
Nhưng hắn cũng không nói ra. "Không có gì khác, bao tay sao ấm bằng tay mình chứ?"
Trình Trục nghĩ thầm. Hai người cứ vậy hai chiếc mũ Giáng sinh màu đỏ đi không biết điểm đến trên đường phố của Hàng Châu, nhìn từng bông tuyết ở trên trời rơi xuống. Bởi vì nắm tay nên hắn có thể nhận ra niềm vui mà mắt có thể nhìn thấy được của Lâm Lộc. Cặp mắt lung linh xinh đẹp đó của cô ấy giống như biết nói chuyện vậy, có thể truyền chính xác tất cả tình cảm trong lòng của cô ấy ra ngoài. Lúc cùng nhau đi bộ qua đường lớn, Trình Trục liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó làm một động tác rất nhỏ.
Chỉ là một động tác đã khiến cho tim Lâm Lộc lại bắt đầu đập nhanh hơn một chút. Chỉ thấy tay phải hắn nắm lấy tay trái Lâm Lộc, trực tiếp nhét tay của cả hai vào trong túi áo phao lông vũ của mình. Đi theo động tác này của hắn, cơ thể của hai người không thể không gần sát lại một chút. Tuyết ở Hàng Châu bắt đầu càng ngày càng lớn rồi. Đi trên đường phố có thể cảm thấy rõ ràng sự phấn khích của mọi người xung quanh. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy một vài giọng nói xem thường của người nói giọng phía Bắc Cũng chính vì vậy, sau này mới có một câu nói: Biết viết tên trên nền tuyết thì rõ ràng anh ta là một người ở phía Nam.
"Trình Trục, cậu nói xem ngày mai chúng ta vừa mở mắt thức dậy, tuyết có chất đầy lên không?"
Tiểu Lộc nhìn xung quanh cất tiếng hỏi. Tên cẩu nam nhân này lại oán thầm trong lòng: Lời này của cô giống như hôm nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau vậy. Dĩ nhiên, tôi có thể hy sinh một chút! "Chắc chắn rồi, tuyết rơi cũng không ít."
Hắn đáp. Trong trí nhớ của hắn, dường như có lúc nếu ban đầu là mưa tuyết thì sau này có khả năng sẽ biến thành chỉ có tuyết rơi. Nhưng nếu như ban đầu tuyết đã rơi, có vẻ như không thể nào nửa chừng biến thành mưa tuyết? Nghĩ đến đây, hắn thầm nghĩ trong lòng:
"May mà trời không đổ mưa tuyết."
Hôm nay là đêm Giáng sinh, rất nhiều phúc, lợi nên cô gái và bạn bè đều rất sôi nổi. Nếu như trời đổ mưa tuyết thì nói không chừng bọn họ sẽ nói câu này: Mưa có thể có được tuyết, tại sao em không thể có được anh? Lúc này, câu tiếp theo của Lâm Lộc khiến cho hắn dở khóc dở cười.
"Cũng không biết ngày mai có thể đắp người tuyết không."
"Vậy cần không ít tuyết rồi."
Trình Trục cúi đầu nhìn túi áo phao lông vũ của mình, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô ấy nói:
"Hơn nữa, không phải cô có bàn tay nhỏ lạnh cóng sao?"
"Không sao, lúc đắp người tuyết tôi sẽ nhờ cậu!"
"Có logic gì ở đây không?"
"Có, tôi đắp một chút, sau đó cậu lại làm ấm một chút, sau đó lại đắp tiếp!"
"Tôi thấy là cô muốn tôi lạnh chết."
Trình Trục chịu thua rồi. "Thật sự đem tôi làm bao tay di động đúng không, nếu vậy thì tôi phải thu phí rồi!"
Hắn cất tiếng phàn nàn. "Vậy cậu ra giá đi."
Tiểu thư con nhà giàu nói chuyện rất có khí phách. "Không cần, sau này tôi sẽ tìm cơ hội tìm cô thanh toán."
Trình Trục cười. Bởi vì hôm nay là lễ Giáng sinh, hơn nữa còn đột nhiên đổ tuyết, khiến cho người phía Nam chưa từng trải sự đời tập trung đông trên đường. Rất nhiều người vốn dĩ ở yên trong nhà, nhưng bởi vì tuyết rơi nên đều muốn chạy ra bên ngoài. Có không ít người cầm điện thoại không ngừng chụp. Trên thực tế, nếu như không phải tuyết rơi thì chắc chắn bây giờ Trình Trục và Lâm Lộc cũng vẫn ở trong xe.
"Trình Trục, bên đó có một công viên nhỏ, chúng ta đi vào công viên đi!"
Lâm Lộc đề nghị. "Được thôi."
Trình Trục không bận tâm. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, cô ấy làm lớn.
"Đợi lát nữa đi đến băng ghế, cậu giúp tôi chụp hình nha."
Lâm Lộc còn bắt đầu đưa ta thỉnh cầu.
"Được."
Công viên này rất tối, không ít đèn đã bị hư hết. Trình Trục dẫn theo Lâm Lộc, chọn một băng ghế vừa hay có đèn bên dưới. Có đèn sáng, lại có tuyết, đợi lát nữa có thể chụp ra bầu không khí hơn. Sau khi hắn đã tìm xong góc đẹp, cầm điện thoại của Lâm Lộc, cong người chụp ảnh cho cô ấy. Trong lúc chụp ảnh, điện thoại nhận được một tin nhắn Wechat. Trình Trục nhìn tin nhắn Wechat, khẽ nhếch môi. "Hay lắm, cô ấy thiết lập có thể thấy ngay nội dung tin nhắn Wechat, hoàn toàn không thiết lập thành chỉ có thể nhìn thấy nhắc nhở tin nhắn Wechat."
Vì vậy, hắn đã nhìn thấy người gửi tin nhắn là Ninh Ninh, cũng nhìn thấy cô ấy gửi cái gì.
"Cô có tin nhắn Wechat, của Thẩm Khanh Ninh gửi đến."
Trình Trục ngẩng đầu nhìn Lâm Lộc đang tạo dáng nói. "Ninh Ninh sao? Cậu ấy nói gì?"
Lâm Lộc hỏi, hoàn toàn không để ý hắn đã nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện. "Cô ấy hỏi hôm nay cô có về chung cư ngủ không?"
Trình Trục nói. Lâm Lộc nhìn hắn, hỏi:
"Trình Trục, hôm nay cậu có quay về chung cư Tân Thành không?"
"Có."
"Ờ, vậy tôi cũng quay về chung cư."
Cô ấy nói. "Lát nữa cô tự trả lời cô ấy, tôi chụp tiếp cho cô trước."
"OK!"
Rất nhanh Trình Trục đã chụp xong, sau đó nhìn thấy Lâm Lộc trả lời tin nhắn của Thẩm Khanh Ninh. Hắn ngẩng đầu nhìn hoa tuyết rơi bên dưới đèn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận