Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 607: Màn che thời đại mới và dịch vụ của Diệp Tử (1)

Tính đến nay, nền công nghiệp trà sữa toàn quốc chưa từng có một nhãn hiệu trà sữa nào ở giai đoạn đầu có thể nắm trong tay quá một tỷ tiền đầu tư!
Giống như Mạt trà của Chu Kiến Hùng vậy, là làm nên từ một cửa tiệm gia đình nhỏ bé cùng với vợ của mình, từng bước lớn dần lên.
Những nhãn hiệu trà sữa mô phỏng theo tiệm nhượng quyền thực sự cũng không cần nhiều tiền như vậy để tiến hành hoạt động ở giai đoạn đầu. Càng huống hồ thời gian trước đây, mọi người đều xem tiệm trà sữa là kinh doanh buôn bán nhỏ.
Rất nhiều cô gái muốn khởi nghiệp đều ưu tiên lựa chọn mở một tiệm nhượng quyền trà sữa.
Cho dù là phải làm nhãn hiệu DIY gì đó thì cầm mấy triệu vào thương trường đã xem như là hành động của thần hào rồi. Làm gì giống như hắn chứ, cửa tiệm đầu tiên mở ở trong khu kinh doanh hàng đầu của thành phố lớn, vốn đầu tư của tiệm đầu tiên đều không vượt quá mười cửa tiệm của người khác. Ngay lập tức đã lấy được khoản cấp vốn một tỷ, bắt đầu điên cuồng tiêu tiền! Nếu nói không ghen tị thì chắc chắn là không thể nào. Chu Kiến Hùng nhớ lại những ngày tháng gian khổ lúc mới bắt đầu của bản thân, nghĩ đến những ngày thức khuya dậy sớm.
"Nếu như ban đầu mình cũng có người cấp vốn một tỷ cho mình thì mấy trăm triệu năm đó chính là một món tiền rất lớn rồi!"
Nhưng anh Hùng nghĩ lại một chút, lập tức lại ngồi chán nản trên ghế.
"Loại tiệm trà sữa theo kiểu truyền thống của chúng ta, có cho mình mấy trăm triệu thì lúc đó mình cũng không biết phải dùng như thế nào!"
Ông ta than thở. Đầu tiên, bản thân vào lúc đó là một người trẻ tuổi bình thường, thậm chí chưa từng nghĩ có một ngày có thể làm cho nhãn hiệu trà sữa trở nên to lớn như vậy. Cho dù là tầm nhìn, kinh nghiệm hay thủ đoạn đều không đủ để sắp xếp một mớ của cải lớn như vậy! Tiếp đó, loại mô hình nhượng quyền này cũng không cần sử dụng kinh phí đầu tư lớn như vậy, mô hình nhượng quyền là phải chơi ném tuyết. Nhưng mà tên Trình Trục này thì sao? Rõ ràng mới bán ngày đầu tin, rõ ràng dường như cũng không phải xuất thân phú nhị đại siêu cấp gì, nhưng cho dù là thủ đoạn hay là tầm nhìn đều đáng sợ như nhau! Nếu như để cho ông ta làm thì ông ta sẽ không ưu tiên lựa chọn mở nhiều của hàng như vậy ở tất cả thành phố tuyến một.
"Mình sẽ chọn chiếm giữ tỉnh Chiết Giang, biến tỉnh Chiết Giang thành đại bản doanh của mình, sau đó lại từng bước mở rộng ra bên ngoài."
Chu Kiến Hùng nghĩ thầm. Ông ta không có khí thế lớn như vậy! Tính kỹ lại thì cộng toàn bộ chi phí của 18 cửa tiệm này lại chắc chắn là một con số vô cùng kinh khủng! Bước đầu tiên sao khi cấp vốn đã bước lớn như vậy, người không có chút lòng can đảm chắc chắn không thể làm ra được.
"Hay là nói, cậu ta tiêu tiền của người khác nên không đau lòng?"
Chu Kiến Hùng lắc đầu, tỏ ý không hiểu nỗi con người trẻ tuổi này. Chẳng ai ngờ được rằng mấy nhãn hiệu lớn đánh nhau sứt đầu mẻ trán trong giới trà sữa này, đủ loại cạnh tranh quá mức, kết quả mang đến cho mọi người cảm giác áp bức quá lớn, lại là một sinh viên năm nhất! Ông ta mở phần bình luận trên Weibo chính thức của Dữu trà, phát hiện nhiệt độ bình luận bên dưới cũng rất cao, không ít dân cư mạng của thành phố tuyến một đều để lại bình luận tỏ ý mong chờ.
"Cuối cùng thành Hàng Châu sắp mở tiệm rồi sao? Vậy sau này mua trà sữa tiện hơn nhiều rồi!"
"Sắp đến thành Thẩm rồi sao? Được, được nha!"
"Đợi kinh đô mở tiệm, tôi phải đi mưa một ly, xem thử có phải thật sự uống ngon như vậy không?"
"Thành Hàng Châu sớm đã phải mở tiệm rồi, xếp hàng xếp đến chết luôn rồi."
"Không phải, là thành phố tuyến hai của chúng tôi không xứng sao?"
"Có thể đến khu kinh doanh bên cạnh nhà tôi mở một tiệm không?"
Rất rõ ràng, đều là người hâm mộ thật sự, người được thanh lọc sẽ để ý đến. "Đợi đến khi 18 cửa tiệm này đều mở, bọn chúng cũng sẽ phân đi đến thị trường trà sữa đường đen bản địa."
Anh Hùng nghĩ thầm. "Dù sao thì cậu ta mới là người sáng lập chuỗi đường đen."
"Chúng ta ấy à, chỉ có thể chia từng chút thị trường giá rẻ mà cậu ta không cần."
Chu Kiến Hùng thở dài, sau đó nhận được một email. Ông ta mở ra xem, đó là đơn xin chuyển nhượng mà Mạt trà nhận được tuần trước. "Sụt giảm 13% so với tuần trước."
Ông ta nhìn số liệu mà đầu nhói đau. Trước đây Mạt trà độc hưởng thị trường đường đen, đường dây nóng chuyển nhượng đều bị quá tải! Số người đến tư vấn không đếm xuể, đơn xin chuyển nhượng đều không thể xem hết. Đừng thấy chỉ sụt giảm 13%, đây còn là thiết lập trên nền tảng chi phí tuyên truyền hơn 10 triệu. Đều nói thương trường như chiến trường. Trình Trục đã từng nói phải khiến nhãn hiệu như Mạt trà phải trả giá một chút. Vẫn là câu nói đó:
"Kẻ thù của tôi không phải cả giới trà sữa truyền thống nhưng kẻ thù của cả giới trà sữa truyền thống là tôi."
Bên trong căn phòng của khách sạn, hôm nay Trình Trục đã ngủ nướng, mãi đến gần giờ trưa mới tỉnh dậy. Có lẽ là bởi vì gần đây hắn thực sự quá mệt mỏi, có lẽ là sự mát xa da đầu của Diệp Tử đã xoa dịu áp lực của hắn, khiến hắn càng ngủ sâu hơn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vốn dĩ định đặt đồng hồ 11 giờ, kết quả Diệp Tử nói không cần đặt, nói rằng cô ấy sẽ gọi Trình Trục dậy. Kết quả, đến 11 giờ đúng hắn thật sự nhận được dịch vụ đánh thức của Diệp Tử. Cô ấy dùng miệng gọi người, lại không phát ra tiếng động. Bộ phận đầu tiên bị cô ất đánh thức là cơ thể, sau đó mới là ý thức ngủ sâu. Trình Trục uể oải tỉnh dậy, trước tiên là hơi ngớ người, sau đó lập tức mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận