Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 971: Dịch Dịch hiểu chuyện sớm

Trong phòng ngủ chính của căn hộ, trên chiếc giường lớn, một đóa tiểu bạch hoa thuần khiết đang nép vào trong ngực Trình Trục.
Nàng vừa kể xong chuyện mình tình cờ gặp hắn ở rạp chiếu phim, rồi khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.
Sau đó, nàng nhanh chóng rúc vào ngực hắn lần nữa.
Đồng thời, nàng như một chú mèo con, dụi dụi vào ngực hắn, ôm càng chặt hơn.
Những hành động này, thực ra cũng là cách nàng thể hiện thái độ của mình.
Cẩu nam nhân không trực tiếp đáp lại, mà chỉ nói:
"A? Gần đây ta chỉ đi rạp chiếu phim một lần, định xem Charlotte phiền não."
"Ừm, đó là lúc em cùng bạn cùng phòng đi xem Charlotte phiền não."
Dịch Dịch nhẹ giọng đáp lời.
"Vậy à, xem ra là cùng một suất với ta."
Trình Trục nói.
Hắn khá bất ngờ khi Dịch Dịch chủ động nhắc đến chuyện này.
Nếu là Dịch Dịch của kiếp trước, nàng nhất định sẽ không nói.
Bởi vì kiểu "thẳng thắn" này lại có thể làm cho nam nhân hoàn toàn yên tâm.
Đây thực chất cũng là một kiểu thiếu nữ thể hiện thái độ.
Nhưng, vẫn là câu nói đó, đóa tiểu bạch hoa thuần khiết hiện tại là phiên bản thanh xuân giới hạn .
Một người ở độ tuổi hai mươi mấy, không nhất định mọi thứ sẽ giống với tuổi mười tám.
Chủ tịch Trình Trục à, Dịch Dịch hiểu chuyện sớm.
"Không ngờ, còn sớm hơn so với ta nghĩ..."
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn mịn của nàng, bàn tay lớn vuốt ve hình như còn chạm tới hõm venus (hõm xương chậu) của thiếu nữ.
"Nhột."
Nàng né tránh, nhưng lại né vào ngực hắn.
Thành ra hai người càng dính chặt vào nhau.
Cái bộ phận tròn trịa, căng tràn sức đàn hồi ấy, bắt đầu đè lên người hắn.
Lúc này Trình Trục lại không có tạp niệm trong lòng.
Hắn chỉ hỏi:
"Vậy tại sao hôm đó không chào hỏi, cũng không nói gì với ta? Ta nhớ hôm đó chúng ta cũng có trò chuyện mà."
"Em không dám."
Nàng nhỏ giọng nói:
"... Cũng không muốn."
Nghe vậy, Trình Trục thở dài trong lòng, rồi không nói gì nữa, chỉ ôm nàng chặt hơn một chút.
Đến lúc này đóa tiểu bạch hoa thuần khiết mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nàng biết rõ, ca ca Trình Trục thông minh hơn mình rất nhiều.
Đoạn đối thoại này, dừng lại ở đây là đủ.
"Hắn hiểu ý mình, nhất định sẽ hiểu."
Nàng thầm nghĩ.
Còn về sau mình nên làm gì nhỉ...
Nàng quá rõ ràng rồi!
"Giống như mẹ trước kia ấy."
Đêm đó, hai người trò chuyện rất nhiều.
Mãi đến hơn 3 giờ đêm, họ mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Trình Trục bị điện thoại gọi đến làm tỉnh giấc.
Công ty có việc muốn trao đổi với hắn, nên hắn liền thức dậy trước, nhẹ nhàng vỗ vào cô thiếu nữ cũng đang bị đánh thức, ra hiệu cho nàng ngủ tiếp, còn mình thì đi vào phòng tắm, rồi đóng cửa lại.
Đợi khi nói chuyện điện thoại xong, đi ra, hắn thấy đóa tiểu bạch hoa thuần khiết đang nằm ườn trên giường, hai cánh tay chống khuỷu tay xuống giường, quay đầu nhìn về phía hắn.
"Ca ca Trình Trục, mấy giờ rồi, điện thoại của em hết pin rồi."
"Mới chín giờ, em có muốn ngủ thêm lát nữa không?"
Hắn hỏi.
"Vậy anh sẽ nằm thêm một lát chứ?"
Đóa tiểu bạch hoa thuần khiết nói.
Nàng tỏ ra có chút bám người, muốn anh ôm nàng ngủ thêm một lát.
"Anh phải dùng máy tính, khoảng mười mấy phút thôi, em nhắm mắt nghỉ chút đi."
Trình Trục nói.
"Vâng."
Trình Trục xuống lầu lấy máy tính xách tay, bắt đầu bận rộn với công việc.
Xong việc thì lại nảy sinh chút chuyện, hắn ngồi ở sofa phòng khách mở một cuộc họp video ngắn gọn.
Khi hắn lên lầu thì đã hơn nửa tiếng sau.
Lúc xuống xe lấy máy tính, tiện thể hắn cũng mang sạc điện thoại lên luôn.
"Sao vẫn chưa ngủ?"
Hắn vào phòng thấy đóa tiểu bạch hoa thuần khiết đang nằm nghiêng, mở to mắt nhìn hắn.
Thực ra, sau khi Trình Trục xuống lầu, nàng đã vào phòng vệ sinh rửa mặt sơ qua, đánh răng và lau mặt rồi.
"Ừm, không buồn ngủ nữa rồi."
Nàng khẽ nói.
Trình Trục cười, vén chăn rồi nằm xuống.
Dịch Dịch lập tức nép sát vào hắn, vòng lấy anh, dùng giọng mềm mại của mình khẽ nói:
"Hình như lại buồn ngủ rồi."
Nghe vậy, Trình Trục lại mỉm cười, nói:
"Vậy được, nhắm mắt lại một chút."
Hắn có thể cảm thấy, Dịch Dịch hiện tại, khí chất thiếu nữ có vẻ mạnh hơn kiếp trước, dù sao thì tuổi thật sự cũng còn nhỏ.
Kiểu con gái này mà ở trong đám bạn cùng lứa thì chắc chắn là một sự hủy diệt.
Những chỗ cần phát triển sớm ở nàng thì đều đã phát triển sớm rồi, không kể đến vóc dáng hay là tâm trí.
Thế nhưng cái nét thiếu nữ thì vẫn còn đó.
Hai người lại nằm nghỉ ngơi một lúc trên giường.
Hắn không biết Dịch Dịch có ngủ hay không, nhưng hắn thì ngủ thật.
Sau khi thức dậy sớm, điều gì là thích hợp nhất?
Đương nhiên là ngủ một giấc đã rồi!
Trình Trục sau đó tỉnh giấc là do đói bụng.
Lúc đầu khi anh đi rửa mặt thì Dịch Dịch đã chủ động xin đi "giết giặc", nói nàng xuống bếp tìm đồ ăn trước.
Tối qua nàng thấy trong tủ lạnh có trứng gà với sữa bò, dưới lầu còn có máy pha cà phê, bên cạnh cũng có hạt cà phê.
Sau khi ăn xong, Trình Trục nhìn đồng hồ rồi nói:
"Tầm hai giờ chúng ta phải về công ty, chiều còn nhiều việc phải xử lý, em định làm gì?"
Cô thiếu nữ trầm ngâm một lát:
"Em không dám về trường lắm, vì hôm qua em không về ngủ."
Cẩu nam nhân nghe vậy, ngẩng lên nhìn nàng, thấy có chút buồn cười.
"Này, ca ca Trình Trục, anh cười gì thế! Bạn cùng phòng em chắc chắn sẽ tra khảo, bọn họ bát quái lắm đó."
Sáng nay vừa mở nhóm chat của phòng, nàng đã thấy mấy đứa bạn liên tục nhắn "ôi ôi ôi!"
Trần Thiên Huệ còn nói:
"Không thể nào không thể nào, nữ thần trong lòng vô số tân sinh trường truyền thông, Dữu Thú đỉnh cao của sự quyến rũ thuần khiết, sẽ không phải là đang yêu đấy chứ!"
Mấy chuyện nhỏ như vậy, Trình Trục tin Dịch Dịch nhất định sẽ xử lý ổn thỏa thôi.
Đóa tiểu bạch hoa thuần khiết suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Hay là em đến tìm chị Kỳ trước đi, dù sao buổi tối em cũng ăn cơm chung với chị ấy."
"Ừ, cũng được, nếu chiều anh xử lý kịp việc thì sẽ đến ăn cùng."
Trình Trục nói.
"Vâng!"
Dịch Dịch gật đầu ngay.
Anh liếc nhìn thời gian, cười nói:
"Thực ra cũng còn sớm, mới hơn 11 giờ thôi, mình đi nhanh thôi?"
"Được."
Tất nhiên nàng muốn ở bên cạnh ca ca Trình Trục thêm một chút.
Khi hai người ở cạnh nhau, không tránh khỏi những cử chỉ thân mật.
Nhưng anh luôn giữ đúng mực, nghĩ cũng nên cho cô thiếu nữ nghỉ ngơi một chút chứ?
Sau khi rời khỏi căn hộ, Trình Trục liền đưa nàng đến căn hộ ở Tây Uyển.
Chương Kỳ Kỳ hôm nay không có lịch làm việc, cả ngày rảnh rỗi, đang mong Trình Trục đến tham dự lễ thành nhân của em họ.
Nhưng hôm nay, cô thậm chí còn chưa chúc em họ một câu sinh nhật vui vẻ.
Sau khi Dịch Dịch vào nhà, mắt Chương Kỳ Kỳ tinh như mắt cú, ngay lập tức nhìn thấy trên cổ nàng đeo chiếc vòng cổ Van Cleef & Arpels.
Những người hoạt động nổi tiếng trong giới mạng xã hội như bọn cô, rất nhạy cảm với những thứ đồ trang sức, quần áo, túi xách này...
Sau đó, cô cúi đầu nhìn, lại thấy trên tay em họ là chiếc vòng tay ngũ hoa.
"Mới mua à?"
Cô ngạc nhiên hỏi.
Hai món đồ này cộng lại cũng không ít tiền đâu.
Đóa tiểu bạch hoa thuần khiết biết cách đối phó, nàng trả lời khá lúng túng, giọng nói ấp úng mãi không rõ ràng.
Cứ như vậy, bà cô Chương Kỳ Kỳ trong lòng sẽ ngầm thừa nhận: À, đồ pha ke.
Cô còn giáo dục Mạnh Dịch Dịch một hồi, nói:
"Chị không biết em nghĩ gì, khó khăn lắm mới nổi tiếng trên nền tảng mạng xã hội, em không chịu ký hợp đồng với công ty nào, cũng không muốn khai thác cái tài khoản kia."
"Nếu như làm tốt thì muốn mua trang sức, túi xách, quần áo yêu thích gì mà chẳng dễ."
Dịch Dịch gật đầu nhẹ, không nói gì.
Hai chị em "nhựa" ngồi ở sofa hàn huyên trời đất, nói qua nói lại rồi chuyển sang chuyện gia đình.
"Dịch Dịch, bà ngoại có gọi điện thoại cho con hoặc dì không, có mừng tuổi không?"
Cô tò mò hỏi.
Vì trước đây cô có nghe lão nhân nói, là đợi Dịch Dịch 18 tuổi sẽ cho cháu một bao lì xì.
Lúc Chương Kỳ Kỳ 18 tuổi thì cô vẫn có đấy thôi.
"Không có gọi cho con, mẹ con cũng không nhắc đến."
Nàng thật thà trả lời.
"À, cũng phải, người lớn chắc quên rồi."
Cô đáp lại.
Nghe vậy, Mạnh Dịch Dịch hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bà ngoại vốn không thích nàng, lúc trước cuộc sống còn tốt một chút thì còn đỡ, từ khi ba của nàng đi tù thì bà lại càng coi nàng như một nỗi hổ thẹn.
Nàng càng ngoan ngoãn, càng hiểu chuyện thì bà lại càng không đối xử tốt với nàng.
Nàng rõ ràng là đứa nhỏ nhất trong nhà, nhưng khi ăn cơm, bà luôn cho người khác đùi gà, chưa bao giờ có phần của nàng.
Lúc nào có chuyện gì thì cũng sai khiến nàng đi làm.
Hai năm này thì đã tốt hơn một chút, nàng có thể cảm nhận rõ lão nhân có vẻ hòa nhã với mình hơn.
Nhưng những thứ gọi là tốt, vĩnh viễn chỉ dừng lại ở trên lời nói.
Lời thì nghe thật êm tai, nhưng đến việc thì chẳng thấy làm.
Dù sao cũng đã già rồi, có thể lơ đãng.
Sau đó cô thiếu nữ mới hiểu, thực ra, bà ngoại chỉ là đã lớn tuổi.
Có những người bản thân không có nội hàm gì, đến khi lớn tuổi, sẽ bắt đầu thay đổi, trở nên dễ hòa ái hơn, dễ nói chuyện hơn.
Có thể ban đầu bà ấy rất trọng nam khinh nữ, hoặc có những tính nết khác, nhưng cũng sẽ tốt lên rất nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng cần dựa vào, càng nhiều càng tốt.
- lão nhân không phải đột nhiên thích ngươi, là nàng già, xấu không còn gì rồi.
Đối với Dịch Dịch mà nói, bản thân liền không có gặp qua ông bà, cho nên, nàng là không có đạt được bao nhiêu cái gọi là thân tình ruột thịt.
Càng khỏi nói hiện tại liền cha ruột đều không thấy được.
Tổng thể mà nói, lễ trưởng thành 18 tuổi của nàng, là có chút lạnh lẽo.
Giờ phút này, nàng ngồi ở trên ghế sa lông, cũng sẽ không cùng Chương Kỳ Kỳ nói cái gì.
Nàng chỉ là giơ cổ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái vòng tay ngũ hoa kia.
"Năm nay đã rất thỏa mãn rồi."
Tỷ muội hai người ngồi ở trên ghế sa lông, tiếp tục tán gẫu.
Chương Kỳ Kỳ nhớ lại một cái chính mình 18 tuổi, nói:
"Ta lúc đó, liền rất muốn một chiếc điện thoại kiểu mới, cảm giác nếu có thể có được một chiếc điện thoại di động, nhân sinh đều viên mãn một dạng."
Nàng nhìn về phía biểu muội của mình, hiếu kỳ nói:
"Dịch Dịch, nếu như ngươi hôm nay muốn làm sao qua liền làm sao sống, muốn cái gì liền có thể được cái đó, vậy ngươi sẽ muốn thế nào?"
Cô bé thanh thuần nghe vậy, nụ cười trong khoảnh khắc liền rạng rỡ.
"Ta sẽ muốn thả pháo hoa, thả rất nhiều rất nhiều pháo hoa!"
"Sau đó ta muốn nhận được một chút bất ngờ không thể tưởng tượng được!"
"Sẽ còn muốn tự mình xin lời ước cho sinh nhật, có thể được đáp lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận