Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 420: Ngày trả nợ mỗi tháng một lần (2)

Hắn đến quá đột ngột, vừa hay đúng lúc bản thân định đi tắm, giống như vô tình đến vậy.
"Cô biết đó, mấy ngày gần đây em bận từ sáng đến tối."
Trình trục đột nhiên nói.
"Hả?"
Cô có chút không hiểu hắn có ý gì.
"Vừa nãy em cũng nói rồi, em từ thành tinh quang đến thẳng đây."
Trình trục lại nói.
"Ừ."
Cái này thì cô biết.
"Cho nên, vừa khéo, em cũng chưa tắm."
"Hả, cậu! Cậu bỏ tôi xuống, cậu! Trình trục!"
"Suỵt! Sẽ bị nghe thấy đó."
Trình trục chỉ lên trên.
Trong phòng tắm, vang vọng tiếng nước chảy.
Rào rào rào, rào rào rào.
Giảng viên cảm thấy rất phiền não.
Người khác chơi trên sân nhà, thì đều có ưu thế. Nhưng tuy rằng ký túc xá này là sân nhà của cô nhưng đâu đâu cũng là bất lợi. Cả tòa nhà đều là công nhân viên của trường đại học khoa học và công nghệ, một vài người sống trên lầu lại bạn của cô trong trường học. Hơn nữa, nhà tắm là một trong những trong phòng có hiệu quả cách âm nơi kém nhất. Hiệu quả cách âm của nhà tắm yếu hơn những chỗ khác trong phòng rất nhiều, trên hay dưới lầu đều dễ dàng nghe thấy tiếng động. Điều khiến trần tầm cảm thấy khó chấp nhận nhất chính là mấy tháng trước cô đã thay gương trên bồn rửa tay trong nhà tắm. Vì một vài nguyên nhân mà tấm gương trước đó đã bị nứt một đường. Lúc thay cô đã đặc biệt mua loại gương lớn.
Trong óc thẩm mỹ của cô, gương trong nhà tắm thì phải lớn, như vậy trông mới đẹp. Chỉ đáng tiếc ký túc xá của công nhân viên có hơi nhỏ, không giống loại trong khách sạn xa hoa, nhà tắm vô cùng rộng rãi, gương trực tiếp chiếm hầu hết một bức tường, nhìn vào cho người khác một loại hiệu ứng thị giác vô cùng thoải mái. Cô không có điều kiện sống trong căn phòng lớn, cũng chỉ có thể mày mò trong căn nhà nhỏ của mình. Nhưng bây giờ là chuyện gì đây? Trước mặt cô và trình trục có một tấm gương vô cùng lớn! Nó có thể khiến cho cả một khu vực gần như không có góc chết! Trình trục đã đóng cửa lại khi ôm cô đi vào trong. Hàng châu vào tháng mười hai đã rất lạnh rồi. Sau đó, ánh mắt hắn ngừng lại trên bộ quần áo thay khi tắm mà trần tầm đã để trước đó. Đồng bộ, màu đen, bằng ren. Hắn rất hài lòng. Sau khi bước vào nhà tắm, trình trục lập tức giơ đôi tay mạnh mẽ lên để trần tầm ngồi trên bệ cạnh bồn rửa tay. Cô có thể cảm nhận có chút nước cách lớp quần ngủ bằng bông. Nhưng mà rất nhanh cô không quan tâm cảm giác lạnh buốt này nữa. Bởi vì miệng cô lại bị chặn lại rồi. Môi cô tách ra, cô giữ sự lạnh lùng cuối cùng nói:
"trình trục, chúng ta luân phiên tắm, luân phiên."
"Cô xấu hổ hả?"
Hắn cười hỏi. "Nếu cô xấu hổ, để em giúp cô."
Trình trục nói tiếp. Nhân lúc trần tầm vẫn chưa kịp phản ứng thì trình trục đã mở nước chảy trong buồng tắm, hơn nữa còn điều chỉnh nước hơi nóng lên. Điều này làm cho hơi nước nhanh chóng ngập tràn trong nhà tắm nhỏ hẹp. Rất nhanh cả mặt kính to lớn đã bắt đầu mờ sương.
Gương của trần tầm không phải là loại tự động gạt mờ sương. Ngoài ra, mắt kính của trần tầm cũng bị mờ sương. Lớp sương trên mắt kính không lớn như trên gương nhưng cũng khiến cho tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo một chút. Đây là giúp đỡ tôi của cậu sao? Để tôi giả làm đà điểu? Cuối cùng, cũng không biết thế nào, hai người đã cùng bước vào buồng tắm. Không gian buồng tắm rất nhỏ, xung quanh đều có kính bao quanh. Diện tích của nó rõ ràng là loại dành cho một người tắm.
Diện tích của nó tương đương với buồng tắm dành cho sinh viên trong trường. Bạn thậm chí không thể thoải mái giang tay ra. Nhưng bình thường một người dùng chắc chắn cũng đủ. Con người trình trục này thực sự rất thích kiểu không gian chật hẹp, bởi vì chỉ cần hơi dùng sức một chút, hoặc là hơi dịch chuyển một chút thì sẽ khiến cho lớp kính xung quanh lung lay kêu lạch cạch. Vì để không phát ra tiếng vang kỳ lạ nên cô ấy không thể không dựa gần hắn, cơ thể theo ý của hắn, chỉ khẽ dịch chuyển. Hắn thường sẽ luôn xoay má cô lại để lưng cô quay về phía mình, sau đó nghiêng đầu và tự hôn, hôn đi hôn lại. Mắt kính gọng vàng trên mặt trần tầm sớm đã không còn hơi nước nhưng cô vẫn nhìn không rõ. Bởi vì không biết nước từ kẽ hở nào trong phòng tắm chạy ra đã rải rắc trên mắt kình gọng vàng của cô, tạo nên một đám giọt nước nhỏ trên mặt kính.
Dưới sự ảnh hưởng của giọt nước mọi thứ trong mắt cô đều bắt đầu trở nên không còn rõ ràng nữa. Thình thịch! thình thịch! thình thịch. Trong này thực sự quá chật chội rồi. Cho dù cô đã rất chú rồi nhưng vẫn sẽ đụng vào lớp kính bên cạnh. Cuối cùng, trở thành nửa người dựa vào lớp kính.
Trên kính giống như xuất hiện hai con mèo béo, bọn chúng nằm trên lớp kính trải ra thành hai cái bánh mèo. Trình trục từ góc độ này của bản thân so sánh kỹ độ rộng của mông và hông của trần tầm. Sau cùng đã đưa ra một kết luận. Hông rộng hơn vai, còn hơn cả thần tiên. Đối với trần tầm của bây giờ mà nói, tiếng nước chảy là sự riêng tư cuối cùng của cô. âm thanh của nó có thể che một số âm thanh khác. Cuối cùng của cuối cùng, trình trục để cô giữ lại thời khắc cuối cùng hối lộ của bản thân, ngang tàng giữ lấy cằm cô từ phía sau, xoay mặt qua, để cô quay lưng về phía mình nhưng lại nghiêng đầu sang, sau đó hôn xuống.
Hắn đã đưa hối lộ. Cô đã nhận rồi. Hơi thở của hai người đang hòa vào nhau, hơi nước ngập tràn trong phòng tắm chật chội, không khí ướt át lại vừa nhớp nháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận