Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Chương 212: Sự suy sụp của giảng viên

"Chụp xong rồi."
Nữ phục vụ trong quán lẩu nói.
Sau khi chụp xong, cô ấy còn dùng giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, cứ như là sợ người của bàn khác nghe thấy:
"Anh đẹp trai chị xinh gái, hai người là vị khách ăn ảnh nhất mà tôi chụp hôm nay đó."
"Ảnh của hai vị đây."
Cô ấy đưa tấm ảnh qua.
"Cảm ơn."
Trình Trục cầm lấy.
Ảnh chụp từ máy chụp hình lấy liền sẽ không hiện ra ngay lập tức, có rất nhiều người chọn dùng tay phẩy tấm hình mấy cái, như vậy thì hình sẽ hiện ra nhanh hơn một chút.
Trình Trục luôn cảm thấy việc dùng máy chụp hình lấy liền để chụp hình thì lúc có ý nghĩa nhất chính là đây.
Từ từ nhìn hình hiện ra từng chút một, từ chi tiết nhỏ xíu cho đến hiện ra hết, từ hình ảnh mờ mờ cho đế khi hiện rõ hoàn toàn. Hắn cũng không vội quay về chỗ ngồi đối diện, cả hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế dài trong quán lẩu, cùng nhìn hình trên tấm ảnh từ từ hiện ra. Sau đó, xảy ra vấn đề rồi. Bọn họ không phải là vợ chồng, cũng không phải người yêu cùng phòng để có thể mang tấm ảnh về nhà của cả hai. Bây giờ chỉ có một tấm ảnh, phải đưa cho ai đây? Chắc chắn trong phút chốc Thẩm Khanh Ninh vẫn chưa nghĩ đến điều này. Bây giờ cô ấy đang vô cùng thích thú dán chặt mắt vào tấm ảnh, nhìn hình đang hiện ra từng chút một. Rất rõ ràng, cô ấy cũng cảm thấy đây là một quá trình rất ý nghĩa. Thậm chí nhìn vào ảnh chụp chung, có một chút hứng thú đặc biệt đang lan tràn trong tim. Dường như hoàn toàn không phải là thứ trên tấm ảnh đang dần dần hiện ra và lan rộng, mà chính là thế giới nội tâm của cô ấy. Trình Trục trong tấm ảnh nhìn có chút xấu xa, dù sao thì khi chụp ảnh anh còn làm trò xấu chọc cười mà. Dường như là Thẩm Khanh Ninh đã giảm bớt một chút cảm giác vắng lặng trong thực tại. Cô ấy nhìn bàn tay đang giơ hai ngón tay chữ V ở phía sau đầu mình của Trình Trục, không biết vì sao mà trên mặt đã thoáng hiện ra nụ cười. Trình Trục ở bên cạnh nhìn cô ấy, lúc này mới chậm rãi nói một câu:
"Cô hay tôi giữ tấm ảnh này đây?"
"Hả?"
Thẩm Khanh Ninh nghiêng đầu nhìn hắn rồi mới phản ứng lại chỉ có một tấm ảnh mà thôi. Quán lẩu này cũng thật là keo kiệt mà. Cô ấy rất muốn có tấm ảnh này. Lúc này cô ấy cũng chưa nghĩ sâu xa, nếu như trong nhà có thừa ra một tấm ảnh chụp chung với con trai, có lẽ còn phải tìm một nơi để giấu kỹ mới được, không thể để bày ra bên ngoài. "Được rồi, cho cô đó."
Trình Trục nói dứt khoát. Nếu như chỉ là như vậy thì chỉ hợp lệ khiến cho trong nhà một cô gái xuất hiện thêm một tấm hình chụp chung với mình. Trình Trục làm sao mà chịu chỉ có như vậy chứ ? Cho nên, hắn quyết định phải làm cái gì đó để hâm nóng bầu không khí mờ ám này. Lúc Thẩm Khanh Ninh đang định bỏ tấm ảnh vào trong túi của mình thì hắn đột nhiên lên tiếng:
"Đợi đã!"
Thiếu nữ lạnh lùng hơi ngớ ra chút, không biết hắn muốn làm gì. Chỉ thấy hắn cầm điện thoại lên, nhanh chóng mở camera, sau đó chụp cả tấm ảnh cùng với tay trái đang cầm tấm ảnh của cô ấy. Sau khi làm xong, hắn mới chầm chậm đứng dậy, ngồi về lại vị trí đối diện cô. Ăn lẩu xong, sau khi Trình Trục thanh toán tiền đã ngửi quần áo của bản thân lẩm bẩm nói:
"Ai dà, toàn mùi lẩu."
Thẩm Khanh Ninh nghe thấy cũng đưa tay lên ngửi quần áo của mình. "Chắc buổi chiều cô và dì đi cùng một xe đến hả."
Hắn nói với Thẩm Khanh Ninh. "Đúng vậy."
Cô ấy gật đầu. Rõ ràng bây giờ cô ấy không có xe, xe đã bị Vương Vũ San lái đi mất rồi. "Dì nói sẽ đến đón tôi, dì cũng chưa về nhà, còn bận chút việc ở gần đây."
Thẩm Khanh Ninh nói. "Vậy được."
"Cậu thì sao?"
"Tôi hả? Tôi chạy xe điện đến."
Trình Trục cười đáp. Điều này khiến cho Thẩm Khanh Ninh bất giác lại nghĩ đến một đêm đầy gió đó. Sau khi hai người chia tay nhau, Thẩm Khanh Ninh đã ngồi trên xe của Vương Vũ San. "Đã ăn lẩu sao?"
Vương Vũ San hỏi Thẩm Khanh Ninh. "Phải, trên người ám đầy mùi."
Thẩm Khanh Ninh đáp lại. "Vậy quay về tắm rửa thôi."
"Vâng."
Là mẹ kế, tuy rằng bình thường cô với Thẩm Khanh Ninh đối xử với nhau như bạn bè, nhưng cũng không trò chuyện nhiều, cũng không đặc biệt nhắc đến Trình Trục. Vương Vũ San luôn cảm thấy Thẩm Khanh Ninh là một người rất có chủ kiến. Chắc chắn cô cũng là người hiểu rõ nguyên tắc cuộc sống tình cảm của bản thân. Nếu như cô ấy muốn nói một chút gì đó về bản thân thì chắc chắn cô sẽ đồng ý lắng nghe, đồng ý cùng trò chuyện. Nhưng nếu như đối phương không có ý định đó thì cô cũng sẽ không đi hỏi nhiều, không dò la nhiều. Dĩ nhiên, trong lòng cô thật sự rất tò mò. Sau khi chiếc Porsche Cayenne màu trắng chạy đến chỗ đỗ xe trong nhà thì hai mẹ con trẻ tuổi này đều ai về phòng của người nấy rồi. Thẩm Khanh Ninh đi vào trong phòng ngủ của mình, đặt túi xách trong tay lên trên một mặt tường treo túi của cô ấy. Phòng để áo mũ của cô ấy rất rộng, dùng một mặt tường có tổng cộng hơn hai mươi ô vuông đều để túi.
Chỉ là trước đó, cô ấy dành một tiếng đầu tiên để lấy tấm ảnh chụp lấy liền ra. Thiếu nữ lạnh lùng này cúi đầu nhìn tấm ảnh, nhìn ngón tay đang làm trò phía sau cô ấy của Trình Trục, không hiểu tại sao lại đi trước tấm gương soi toàn thân ở trong phòng áo mũ, bắt chước động tác của hắn, cũng đưa hai ngón tay làm chữ V trên đầu của mình.
"Ngốc, ngốc."
Cô ấy nhỏ giọng phun ra một câu, nhưng trên mặt lại thoáng có ý cười. Chỉ là trong chốc lát cô ấy có chút lúng túng, không biết đặt tấm ảnh ở đâu thì được. Cô ấy xé một tờ giấy, sau đó đặt tấm ảnh vào trong tờ giấy rồi gói nó lại. Giống như là bỏ một lá thư vào trong bao thư vậy. "Dùng nó làm thẻ đánh dấu trang sách đi."
Cô ấy nghĩ thầm. Thẩm Khanh Ninh mở cuốn sách ngôn tình ngược đã mà bản thân vẫn chưa đọc xong rồi lấy ảnh đấu dấu sách tinh xảo ra để thay cái cũ sơ sài này vào. Cô ấy ngồi trước bàn nhìn chặn sách mới của mình mà có chút thẫn thờ. "Tự nhiên lại lấy điện thoại chụp ảnh chụp chung của cả hai."
"Cũng không biết hắn ta có ý gì."
Mặt khác, Trình Trục đã lái xe máy về nhà rồi. Sau khi về đến nhà, hắn tùy tiện nói mấy câu với Lưu Giai Ni rồi nói bản thân có chuyện cần phải làm rồi. Hài lắm, ngực siêu to, vừa bắt đầu đã bảo tôi giám định một lúc mẫu mới thiết kế của cô ấy. Bản thiết kế này của cô tôi xem không hiểu tí nào cả. Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã quét vòng bạn bè của mình. Sau đó đã nhìn thấy giảng viên của lớp mình, Trần Tầm, chia sẻ một bài hát tiếng anh. Trình Trục đã nghe qua bài hát này, là một bài hát khá cảm xúc, nghe cũng cực kỳ bắt tai. "Mới mấy giờ tối, đã lên Vãn Ức Vân rồi hả?"
hắn khẽ buột miệng. "Không phải cô ấy nói ngày lễ phải quay về nhà một chuyến sao, còn đồng ý với tôi sẽ mắng em trai nữa. "Hình như nhà của cô ấy đã xảy ra chuyện, cũng không biết mấy ngày này có phải đã xảy ra chuyện gì không."
Vị chủ nợ đại nhân này nghĩ thầm trong bụng. Thực ra, trong khoảng mấy ngày này, Trần Tầm đã chịu rất nhiều áp lực. Ngày hai tháng mười cô ấy đã quay về nhà rồi. Sau khi về đến nhà thì mẹ vẫn như cũ, hỏi han ân cần, ba vẫn là hỏi về cuộc sống một mình của cô ấy ở Hàng Châu, chỉ có điều lần này cô ấy đã giúp gia đình một chuyện lớn, cho nên thái độ có chút tốt hơn so với bình thường, lúc ăn cơm còn chủ động gắp mấy lần thức ăn cho cô ấy. Trần Tầm sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, mẹ cô còn tốt một chút, ông bà và ba của cô đều đặc biệt xem trọng điều này. Con gái lớn lên trong gia đình thế này thật sự rất đáng thương. Những thứ này không chỉ thể hiện trong cuộc sống mà còn thể hiện trong sự đàn áp tinh thần. Trần Tầm vô cùng vui mừng, cuối cùng bọn họ đã được toại nguyện, mẹ đã lén sinh hai lần, cuối cùng sinh được một em trai, còn may là sinh được con trai. Như vậy thì tốt rồi, bọn họ sẽ không còn tiếp tục mắng bà vì tôi nữa, trách móc bà không sinh được con trai, còn khiến tôi cảm nhận được sự ghét bỏ của bọn họ với tôi. Đúng rồi, thực ra trước đó đã phá thai một lần rồi. Cô ấy nhớ rất rõ, lúc đi nộp phạt sinh hai lần, ba và ông bà đều mặt mày hớn hở, hàng xóm láng giềng hỏi đã nộp bao nhiêu tiền thì ba còn cười ha ha nói:
"Tiền này đóng rất thoải mái!"
Mà cô ấy chẳng qua là món hàng phải bù thêm tiền trong mắt bọn họ. Ngoài ra ba cô ấy còn nghiện rượu, có lúc uống nhiều rồi sẽ đi đánh người ta. Cô ấy và mẹ đều bị đánh nhưng em trai thì chưa bao giờ. Lúc nhỏ Trần Tầm không hiểu tại sao ông ấy đánh người nhưng mẹ lại không ly hôn với ông ấy. Nhưng sau khi cô dần dần lớn lên, hiểu được ngày càng nhiều, xem được càng nhiều thí dụ trên mạng thì cũng đã dần hiểu rõ một chút. Chính là trên thế giới này đều có rất nhiều cặp vợ chồng như vậy. Lòng người phức tạp thật đấy.
Có lúc cô ấy cảm thấy bản thân cũng rất phức tạp, vô cùng phức tạp. Nói đến đây, Trần Tầm hoàn toàn không chán ghét người em trai Trần Khí của mình bao nhiêu. Trong thâm tâm cô ấy, thật ra bản tính của em trai không xấu, chỉ là được người trong nhà cưng chiều quá mức thôi. Cậu căn cản vẫn tôn trọng người chị này của mình, lúc nhỏ cũng thích quấn lấy cô ấy, thậm chí còn bảo vệ cô ấy khi bị đánh đòn. Đây cũng chính là nguyên nhân chỉ yếu khiến cô ấy giúp cậu giải quyết 6 vạn tệ. Nhưng ông bà từ nhỏ đã truyền bá cho cô ấy một chút quan điểm, đến bây giờ cô ấy cũng không nghe lọt tai. Sau này cô ấy mới biết, nếu như bản thân thật sự sống theo cách bọn họ nói thì chính là loại bán mạng vì gia đình mà trên mạng thường nói. Cô ấy có thể giúp đỡ chồng lúc khăn nhưng tuyệt đối không thể vì anh ta mà sống! Thật ra cuộc sống trong mấy năm nay của Trần Tầm đã khá hơn một chút rồi. Bởi vì cô ấy có một công việc mà người trong gia đình có thể khoe khoang với bên ngoài. Đối với một người ở nơi nhỏ bé mà nói, có thể giữ chức vụ trong đại học của một thành phố lớn thế này không phải đã rất nở mày nở mặt sao? Thêm nữa bản thân lớn lên vô cùng xinh đẹp, hay là nói, trong mắt bọn họ thì đây không gọi là đẹp mà phải gọi là...
Bọn họ tin chắc cô ấy có thể tìm được một gia đình tốt để gả rồi, tin rằng có thể bán cô ấy đến một nơi thật tốt. Nào ngờ cô ấy vốn dĩ không có ý định kết hôn, cô ấy là một người kiên định theo chủ nghĩa độc thân. Cô ấy cũng không muốn trong đời mình xuất hiện thêm một giai đoạn bị "bán thân", nó sẽ khiến cô ấy cảm thấy bản thân càng rẻ tiền, càng không có lòng tự tôn hơn. Không phải như bọn họ thường nói cô ấy kết hôn muộn rồi, theo như tuổi tác bản thân lớn dần lên, càng già càng không đáng giá. Ngày hai tháng mười khi cô ấy quay về nhà tâm trạng thật sự có chút suy sụp.
Nguyên nhân rất đơn giản, em trai cô Trần Khí không có ở nhà mà đã đi chơi rồi. Cô ấy đã mượn năm vạn tệ của Trình Trực, trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi tháng đều phải trả lại hắn 4000 tệ, bản thân phải trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn, phải sống tính toán chi li. Sở dĩ như vậy cũng là bởi vì cậu đã lái xe đâm người ta! Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện là vui vẻ đi chơi trong kỳ nghỉ. Cô ấy nhớ lúc nhỏ bản thân không cẩn thận làm bể đồ thì đã bị cho ăn một bạt tai. Lại lãng phí tiền để bồi thường rồi. Nhưng đứa con trai bảo bối làm ra như vậy, cậu còn có thể đi du lịch tiêu tiền. Hôm nay Trần Khí đi du lịch về. Cậu vừa quay về đã nhìn thấy Trần Tầm ngồi trong phòng khách rồi. "Chị, ba mẹ đâu rồi?"
Cậu hỏi. "Đánh bài."
Trần Tầm nhàn nhạt nói:
"Mẹ đã đi mua đồ rồi."
"Chơi vui không?"
Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nói với Trần Khí. "Chơi rất vui! Vẫn là đi chơi với bạn bè mới có ý nghĩa, đi chơi với người trong nhà chán chết được!"
Trần Khí nói. "Đâm người ta rồi mà vẫn còn tâm trạng đi ra ngoài chơi hả?"
Trần Tầm hỏi:
"Bồi thường nhiều tiền như vậy rồi em nghĩ không có trách nhiệm đúng không, còn tiêu tiền ra đi du lịch hả?"
"Chị đang nói cái gì vậy, em thật sự không cố ý đâm người ta, là tên ngốc đó bản thân không nhìn đường, em còn có cách nào sao?"
"Hơn nữa cũng đã bồi thường hơn tám trăm tệ rồi, cũng không nhiều, không đến nỗi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận